Nhà thơ Trịnh Thanh Hằng sinh năm 1969. Quê chị ở Lộc Hà - Mai Lâm- Đông Anh - Hà Nội. Trước đây chị học kế toán thương nghiệp, nay đã nghỉ hưu. Thơ chị viết luôn gần gũi thân thiết với mọi người, như kể về chính cuộc sống xung quanh chị, chính vì vậy mà thơ chị luôn được sự yêu mến của độc giả. Chị đã có nhiều bì thơ được đăng báo chí. Chúng tôi xin được giới thiệu những bài thơ hay của chị.
Bài thơ: Em đi rồi
EM ĐI RỒI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Em đi rồi, trời chuyển màu u ám
Ngọn gió nào đang vờn tóc mơn man
Bỗng im hẳn những lời hát chứa chan
Và thinh lặng giữa bạt ngàn hoa lá.
Em đi rồi đi về nơi xa quá
Liễu rủ buồn không thay lá trổ bông
Ở nơi nào em có biết hay không
Hoa bưởi trắng ngẩn ngơ chờ em tới.
Em đi rồi phố khuya đêm vời vợi
Bỗng nhạt nhòa bởi thiếu bóng hình ai
Góc phố này nơi hò hẹn sớm mai
Chợt cô tịch khi thiếu ai chờ đó.
Em đi rồi có nghe trong tiếng gió
Lời ca buồn trong mòn mỏi ngóng trông
Môt linh hồn hoang hoải giữa đêm đông
Đang khắc khoải chờ mong người trở lại.
Em đi rồi để lòng ai tê tái
Chim chóc buồn vắng hẳn tiếng Sơn ca
Bởi vắng em cô quạnh cả nếp nhà
Căn phòng nhỏ phong rêu như tù ngục.
Em yêu ơi hãy nghe lời thúc giục
Tự đáy lòng sâu thẳm trái tim ta
Về đi em cho vui cửa vui nhà
Về đi nhé hai ta xây mộng lại...
Bài thơ: Tranh thủ tí
TRANH THỦ TÍ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Hôm nay cháu nội đi chơi
ở nhà chỉ có mỗi tôi với bà.
Hôm nay cháu nội vắng nhà
Thế là chỉ có mỗi bà với tôi.
Tranh thủ một tí đi thôi,
Không là cháu nó đi chơi sắp về ???
Bà ra lấy cái rổ xề,
Nhổ rau cuốc đất cho lề lối đi.
Tôi xích lại con MICKY
Không thì nó lại xổng đi lúc nào.
Bà buộc lại cái hàng rào,
Không chừng nó sắp đổ nhào xuống ao.
Gà đói gọi thóc lao nhao,
Để tôi xuống bếp lấy dao sửa chuồng.
Còn cái bể nước tai ương,
Lại phải thau cát, không phương nào dùng.
Bà ơi tôi sắp lăn đùng,
Ngả lưng một tí ,không chừng sút hông.
Bà đi ra cửa mà trông,
Thằng cháu nội đã lông nhông chạy về.
Ông nội khéo tranh thủ ghê
Lần sau mà thế _ tôi thề mặc ông
Bài thơ: Ấy à ấy ơi!
ẤY À ẤY ƠI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Ấy ơi tớ bảo ấy này
Cho mình mượn vở của ngày hôm qua
Ngày mai trả vở người ta
Bông hồng ép giữa thật là tinh khôi.
Ấy à đã đến giờ chơi
Mình ngồi riêng nhé một nơi góc trường
Thấy bông phượng rụng mà thương
Nhặt lên phủi khẽ cài vương tóc thề.
Ấy ơi mỗi buổi chiều về
Đuổi ong bắt bướm triền đê sau làng
Cánh diều bay bổng ngỡ ngàng
Về mau đi nhé mẹ sang đánh đòn.
Ấy à nghiện tiếng cười giòn
Của cô bạn học mới tròn đôi mươi
Long lanh mắt nhãn thật tươi
Rưng rưng ứa lệ tiễn người nhập quân.
Ấy ơi mai bước phong trần
Sống đời quân ngũ muôn phần gian nan
Ngủ rừng lội suối băng ngàn
Tìm nhành hoa nhỏ phong lan tặng người.
Ấy à nghỉ phép về xuôi
Đến thăm ấy nhé cho nguôi nỗi lòng
Nụ hôn ấp ủ đợi mong
Đầu đời tặng ấy nối vòng yêu thương.
Bài thơ: Tháng tám về
THÁNG TÁM VỀ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Tháng tám về em còn nhớ không em
Heo may chở những tháng ngày yêu dấu
Cánh bướm trắng mượn bờ vai neo đậu
Cô bé nào ngước mắt trộm nhìn sang.
Tháng tám về tà áo trắng ngỡ ngàng
Hương cốm mới vương tóc ai tung gió
Lá trải vàng nơi con đường mình có
Những hẹn hò say đắm mắt môi ai.
Tháng tám về buông những tiếng thở dài
Hồng xác pháo vương bước chân gái nhỏ
Em hỡi em có nghe trong tiếng gió
Tim chết rồi mắt ướt lệ tràn mi.
Tháng tám về em hãy cứ đi đi
Anh ở lại gói thu vào dĩ vãng
Để một mai khi bóng chiều bảng lảng
Nhớ nhau nhiều mở kí ức ra xem.
Tháng tám về em còn nhớ không em .?.
Bài thơ: Niệm khúc cuối
NIỆM KHÚC CUỐI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Niệm khúc này ta chỉ viết riêng ta
Mình xa quá tận hai đầu nỗi nhớ
Mượn heo may gói hộ niềm trăn trở
Mươn cốm Vòng gói hộ những nồng say.
Ngâu vẫn rơi hết cả tháng cùng ngày
Nơi xa ấy có ai chờ Ô thước
Nơi xa ấy có ai mà biết được
Ở nơi này Chức Nữ đợi Ngưu lang.
Một ngày kia muốn lượm ánh trăng vàng
Giấu thật kĩ tận đáy sâu tiềm thức
Và giấu cả ngọn gió đang buồn bực
Rong ruổi hoài một kiếp gió lang thang.
Nơi xa xôi ôm lấy cái nhỡ nhàng
Chuyến tàu muộn nằm sân ga lần cuối
Bồn chồn chi cũng chỉ là rong ruổi
Chuyến cuối cùng không bến đậu nhà ga.
Niệm khúc này ta chỉ viết mình ta
Đóng cánh cửa chờ mùa đông lạnh giá
Ở nơi nào xa và xa xa quá
Thu nồng nàn vẫn dạo khúc tình ca.
Bài thơ: Có những khi
CÓ NHỮNG KHI
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Có những khi ta rã rời bải hoải
Cuộc đời này sao còn lắm chông gai
Bởi một mai sau những tháng ngày dài
Yêu thương xưa chỉ còn là quá khứ.
Có những khi đêm dài không muốn ngủ
Thao thức hoài những trăn trở suy tư
Cuộc đời sao cứ trầm lặng từ từ
Con tàu nhỏ rời sân ga lần cuối.
Cũng có khi sao thấy lòng tiếc nuối
Tháng năm dài đầy hạnh phúc ước mơ
Đã rời xa và để lại bây giờ
Trái tim nguội đã thôi không thổn thức.
Có những khi giữa trưa hè nóng nực
Chợt thả hồn phiêu lãng giữa cơn mơ
Để đột nhiên bừng tỉnh thấy bất ngờ
Những tiềm thức cũng chỉ là hư ảo.
Có những khi cơn mưa rào ướt áo
Bỗng chạnh lòng nhớ lại những ngày xưa
Đã qua rồi bởi ngày tháng thoi đưa
Hình bóng ấy ẩn hiện về nơi đó.
Có những khi ngày não nề mưa gió
Tấm thân gầy sao xơ xác tả tơi
Chợt có ai xuất hiện giữa cuộc đời
Đem ánh sáng soi u sầu tăm tối.
Có những khi sao thấy lòng bối rối
Sau nhiều năm phiêu bạt giữa cuộc đời
Phút giây nào bỗng chợt thấy chơi vơi
Tìm đâu thấy những tháng ngày yêu dấu.
Có những khi lòng buồn ai có thấu
Mắt nhạt nhòa trời tháng bảy mưa ngâu
Cả thế gian cũng rớt lệ ủ sầu
Niệm khúc cuối cho một đời lầm lỡ.
Có những khi sao thấy lòng bỡ ngỡ
Cũng qua rồi những khắc khoải lo âu
Vui lên đi đừng lệ ướt mi sầu
Để chôn dấu những phiêu bồng dĩ vãng.
Bài thơ: Dạ khúc mùa thu
DẠ KHÚC MÙA THU
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Không còn nữa những nồng nàn hoa sữa
Cây sấu già trút lá cuối chiều qua
Nắng mùa hè rồi cũng hóa phôi pha
Heo may tới vương tóc ai nhè nhẹ.
Thu mang đến nồng nàn hơi thở khẽ
Gió mơn man đùa nhẹ cánh môi hồng
Hương cốm nào ngào ngạt gánh hàng rong
Gót sen nhỏ nhẹ nhàng nâng cuối phố.
Đã qua rồi một mùa hè bão tố
Thu tới rồi , dịu ngọt mắt môi ai
Đã qua đi những tiếng thở thật dài
Thu nhẹ đến cho nồng say mãi mãi.
Hãy cho nhau câu yêu thương luyến ái
Để thu vàng óng ánh chẳng phôi pha
Cho cúc vàng mãi mãi lại nở hoa
Mùa Thu tới ươm mầm xanh hẹn ước.
Bài thơ: Hoa mắc cỡ
HOA MẮC CỠ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Có một loài hoa dại
Mọc ở bên đường quê
Mỗi khi mưa gió về
Hoa khép mình mắc cỡ.
Có một loài hoa lỡ
Mọc ở nơi hoang vu
Đông,Xuân, Hạ rồi Thu
Dịu dàng hoa xấu hổ.
Có loài hoa luôn ở
Trong nhạc họa thơ ca
Tên gọi rất điệu đà
Đó là bông Trinh nữ.
Dù tên gì đi nữa
Em vẫn cứ là em
Giữa cuộc sống bon chen
Em nép mình lặng lẽ.
Đôi khi em thở khẽ
Ghen tị với bạn hoa
Vừa mới nở tối qua
Được nâng niu, chiều chuộng.
Dù mọc nơi bờ ruộng
Em vẫn được yêu thương
Bởi vẻ đẹp khiêm nhường
Mong manh như sương khói.
Ai qua đây hãy nói
Xin nhẹ bước chân mây
Em nép ở chốn này
Đau lòng em mắc cỡ.
Dù cho đời lỡ dở
Không chọn được nơi sinh
Em hãy cứ là mình
Nữ hoàng hoa đồng nội.
Bài thơ: Nghỉ hưu
NGHỈ HƯU
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Nghỉ hưu cứ tưởng là già
Hóa ra hưu trí mới là đang xuân
Rời xa cuộc sống chuyên truân
Về nhà tụ tập bạn thân cạnh nhà.
Sáng ra tập Yoga
Sau về chợ búa dọn nhà nấu ăn
Làn da thì hãy còn săn
Tóc vài sợi bạc băn khoăn có già?
Tối về cùng bạn phố nhà
Cùng nhau khiêu vũ cha cha đan sờ (dance)
Đêm về mải miết làm thơ
Khiến cho ông xã nghi ngờ tặng ai?
Đôi khi ngày rộng tháng dài
Ra ngay siêu thị tầng hai sắm đồ
Xanh vàng đỏ tím san hô
Mỗi màu một cái mặc vô mang về.
Bảo rằng hưu trí não nề
Thì xin bạn hãy thử về mà xem
Nghỉ hưu mới thật là em
Một đời sống mới đủ tem sắc màu.
Nghỉ hưu chẳng phải lo âu
Nghỉ hưu chẳng phải đau đầu hơn thua
Nghỉ hưu thật sướng hơn vua
Nghỉ hưu cuộc sống đẩy đưa tiếng cười.
Bài thơ: Nốt trầm ngày độc lập
NỐT TRẦM NGÀY ĐỘC LẬP
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Ngày độc lập cả nước mừng chiến thắng
Rợp cờ hoa rực sáng cả quảng trường
Ở Tây Ninh quê mẹ Nguyễn Văn Thương
Vừa đưa tiễn người anh hùng dân tộc.
Nhớ xa xưa những tháng năm tàn khốc
Anh giao liên mang mật liệu chuyển vào
Máy bay quây súng đạn xả ào ào
Quyết cất giữ không rơi vào tay giặc.
Sự sống còn dù là trong khoảnh khắc
Vẫn vùng lên thiêu cháy máy bay thù
Trực thăng vây quần thảo với đánh đu
Để vây bắt người giao liên quả cảm.
Một trăm ngày quân chiêu hồi lảm nhảm
Mang nhà lầu gái đẹp với xe hơi
Cả bông mai cấp trung tá dụ mời
Không khuất phục người con vùng Trà Cổ.
Khi biết rằng không thể nào cám dỗ
Chúng bẻ chân từng ngón môt rụng rời
Đôi bàn chân đánh bầm dập tả tơi
Xương thịt ấy chúng đem làm thí nghiệm.
Trong đớn đau anh một lòng tâm niệm
Luôn trung thành với Tổ quốc nhân dân
Sáu lần cắt đã mất hẳn đôi chân
Lòng nhẹ bỗng vẫn giữ gìn khí tiết.
Quân địch kia thảng thốt rằng đã biết
"Tao thua rồi sinh vật thép mày đây"
Và ngả mũ trước anh lính trẻ này
Thật bất khuất kiên cường và quả cảm.
Ngày độc lập bầu trời xanh u ám
Tiễn anh về với đất mẹ nghìn thu
Hãy nghiêng mình Tổ quốc dạo lời ru
Về đất mẹ anh hóa thành bất tử.
Bài thơ: Vòng tay dang dở
VÒNG TAY DANG DỞ
Thơ Trịnh Thanh Hằng
Tạm biệt nhé hỡi người yêu bé nhỏ
Môt nụ hôn còn khờ khạo anh trao
Và vòng tay vẫn vụng dại thuở nào
Ở lại nhé anh đi vào chiến tuyến.
Xa xa dần ánh mắt ai lưu luyến
Rừng Trường Sơn rong ruổi bước quân hành
Giữa bạt ngàn ngút ngát núi rừng xanh
Sương giăng mắc anh màn trời chiếu đất.
Đôi bàn chân biết bao lần máu bật
Anh học trò chưa nếm mật nằm gai
Có những khi thức trắng cả đêm dài
Hành quân gấp đến chiến trường Quảng Trị.
Dù huấn luyện anh đã từng chuẩn bị
Nhưng bất ngờ cuộc chiến quá gian nan
Súng đạn bay và máu đổ ngập tràn
Không lùi bước dù xương tan thịt nát.
Nơi Thành cổ mênh mông và bát ngát
Quyết không lùi đạp bom đạn xông lên
Giây phút nào người bỗng nhẹ như tên
Máu tưới máu , xương chồng xương ngã xuống.
Rất thanh thản anh nằm bên thửa ruộng
Bỗng chập chờn gặp ánh mắt người thương
Cô thôn nữ tiễn đưa buổi lên đường
Dang tay đón ôm anh về đất Mẹ.
Hương bưởi quê vương tóc ai nhè nhẹ
Đưa anh về với giấc ngủ ngàn thu
Nơi quê nhà khắc khoải một lời ru
Vẫn còn đó một nụ hôn dang dở.
Người con gái vẫn chưa thôi trăn trở
Cuộc chiến này đã chia cắt hai ta
Để bây giờ Tổ quốc Khải hoàn ca
Em ở lại đôi vòng tay bỏ ngỏ.
Anh đi rồi để cho ai lỡ dở
Vấn vương hoài đốt cháy cả tuổi xuân
Để bây giờ Đất cũng đã ở gần
Vẫn chờ đợi một vòng tay dang dở.