Bậc học mầm non không giống như các bậc học tiểu học, THCS, THPT hay đại học cao học. Thông thường tất cả những nhà giào của bậc học này là cô giáo không có hoặc rất ít có thầy giáo cũng vì những đặc điểm riêng của ngành. Sự hy sinh thầm lặng của cô giáo mần non không phải ai cũng biết, rất nhiều áp lực, rất nhiều stress nếu không thực sự yêu nghề có thể dẫn tới những hành động mất kiểm soát. Trong khi đa số cha mẹ học sinh lại chỉ biết thương con mình mà không nghĩ và đặt hoàn cảnh vào những cô giáo mầm non. Mặc dù nó đều có 2 mặt của nó. Đa số tất cả các cô giáo mần non đều rất yêu trẻ thơ và tận tụy với nghề. Và đó cùng là những gì được gửi gắm qua các bài thơ mà Toplist đã sưu tầm ngay sau đây.
Bài thơ: Cô giáo mầm non
Hãy dạy thử 1 ngày tròn xem sao
Ô kê, cứ thử xem nào
Một ngày vất vả, lao đao 1 ngày
Đầu giờ đón trẻ đầu tay
Đứa khóc đứa mếu,đứa gây đứa hờn
Ổn định và ăn sáng luôn
Lại ho sặc sụa, lại nôn ào ào
Một cô dọn dẹp quét lau
Một cô dỗ cháu "ăn mau, ngoan nào "
Đứa nuốt, đứa ngậm, đứa lè......
Thôi thì quần quật cũng ê ẩm lòng
Sau khi ăn sáng đã xong
Cô cho sinh hoạt ngồi vòng đọc thơ
Lưng tròng nước mắt chực chờ
Chỉ 1 đứa khóc, lớp òa khóc theo
Mầm non lắm cảnh trớ trêu
Tối về nghe điện thoại reo.....giật mình
Mầm non nếu gọi ôsin
Âu là cũng đúng, thật tình không ngoa
Biết âm nhạc, giỏi hát ca
Tạo hình, thiết kế, cắt hoa, vẽ vời
Tần tật các thứ trên đời
Mầm non phải biết đầy vơi ít nhiều
Mỗi ngày từ sáng đến chiều
Trở về phách lạc, hồn siêu rã rời
Về nhà nào được nghỉ ngơi
Giáo án, phổ cập, khổ đời mầm non
Giờ đâu chăm sóc chồng con
Đôi khi ngấn lệ, chảy tròn bờ mi
Ngày qua tháng lại lắm khi
Lòng ta lãnh cảm, chai lì chẳng hay
Vợ chồng lục đục từ đây
Ngồi buồn nghĩ cũng thương thay sự tình
Xin thưa các bậc phụ huynh
Xin thưa các đấng quân minh làm chồng
Chỉ xin hai chữ "cảm thông"
Mầm non ta phải hết lòng yêu thương.
Nguồn: Sưu tầm
Bài thơ: Bé này, bé ơi
TÁC GIẢ: NGUYỄN THỊ THU THẢO – MAUDON KILL
Bé này,bé ơi!
Giờ học - giờ chơi.
Bé phải ngoan nhé!
Giờ ăn - giờ ngủ.
Bé chớ nghịch đùa.
Luôn biết dạ - thưa.
Về nhà, đến lớp.
Cô gọi tập hợp.
Nhanh chân bé nào.
Những bé lớn cao.
Thì nhường bé nhỏ.
Nhỏ trước lớn sau.
Mau mau vào lớp.
Học chữ I – T.
Miệng cười tươi nhé!
Bé muốn lớn khỏe.
Phải ăn - ngủ nhiều.
Bé nhớ những điều.
Các cô dạy nhé!
NHỮNG CÔ NUÔI TRẺ.
Thương bé rất nhiều.
Sáng đến tối chiều.
Tháng năm vẫn vậy!
MONG BÉ ĐIỀU HAY.
HỌC NHIỀU VIỆC TỐT.
Bài thơ: Mầm non đi thi
Tác giả: Lương Hằng
Cũng là cô giáo đi thi
Phổ thông, tiểu học cần gì ô tô.
Mầm non chở cả núi đồ
Mô hình, tranh vẽ, nhấp nhô sa bàn.
Một nhà bầy khắp tràn lan
Thế mà chưa đủ lại làm cả đêm.
Cưa cưa, đục đục, chêm chêm
Hí ha hí hoáy vẽ thêm sắc mầu.
Nửa đêm chồng hỏi vợ đâu?
Tìm mãi chẳng thấy lầu bầu, rên la
Nhìn xuôi nhìn ngược khắp nhà
Vợ đọc giáo án, kiểm tra lại bài.
Bây giờ canh một canh hai
Sao không đi ngủ còn ngồi làm chi?
Anh ơi hỏi mãi làm gì
Mầm non khổ thế em thì biết sao
Bây giờ em chỉ ước ao
Công việc giảm tải, lương cao, an toàn.
Ai mà lấy vợ mầm non
Xin cùng chia sẻ, lo toan sớm chiều.
Bài thơ: Nhắn cùng đồng nghiệp chúng mình
Nối nghiệp người lái đò xưa
Làm thân cò cõng bốn mùa gió sương
Trồng người gieo hạt muôn phương
Sớm khuya chẳng quảng đoạn đường bão giông.
Chỉ mong gặt hái thành công
Hoa đời rộ nở an lòng phụ huynh
Nhắn cùng đồng nghiệp chúng mình
Gắng công vun đắp nghĩa tình trước sau.
Cái nghề ta lắm sắc màu
Khóc cười hỉ nộ làm dâu trăm nhà
Buồn nhưng lòng chẳng nề hà
Sớm chiều vẫn cố tề gia trong ngoài.
Nụ cười vẫn mãi nở hoài
Tựa trăm hoa dại vươn vai giữa trời
Cực nhọc vẫn cứ yêu đời
Đẹp người,đẹp bạn, đẹp lời tri tâm
20 - 11 hằng năm
Nhớ ơn cùng rủ về thăm cô thầy
Để ân nghĩa cũ đong đầy
Con đò ngày ấy dạn dày công ơn!
20/11/15
Trần Giang
Bài thơ: Em là cô giáo mầm non
Tuổi đôi mươi, em phấn khởi bước vào nghề.
Anh cứ hỏi: Em làm nghề gì vậy?
Phút ngập ngừng, dịu dàng con gái
Thưa: Em là cô giáo mầm non.
Ai cũng bảo nghề giáo viên cao quý.
Nhàn hạ, thanh cao…em cũng thấy tự hào.
Hai bốn tuổi, chưa một lần làm mẹ.
Mà em có thảy cả đàn con.
Con của em vui lắm anh ơi,
Suốt ngày “dạ”, “thưa” rồi “cháu biết”.
Chưa làm mẹ mà như đã làm mẹ.
Chăm chút miếng cơm, giấc ngủ trẻ thơ.
Cháu thì đông mà cô thì chỉ một.
Cháu dại khờ, cô vẫn còn tuổi đôi mươi.
Hết dạy cháu học lại làm quan phân xử.
Hết làm quan lại tiếp sang làm mẹ.
Làm mẹ xong rồi lại chuyển về làm cô.
Nghề của em là thế đó anh ơi.
Có lỗi hẹn đôi lần đừng giận hờn, trách cứ.
Đã thương rồi! Xin thương trọn nhé anh!
Nguồn: Sưu tầm
Bài thơ: Em ! Cô giáo mầm non
Em! Cô giáo mầm non
Em vào nghề
Khi vừa tròn 21
Thấm thoát đã 6 năm
Ai cũng hỏi
Em có chồng hay chưa
Em trả lời
Em chưa chồng
Nhưng là mẹ
Của một đàn con nhỏ
Đứa tập bò
Đứa tập đi
Đứa bi bô
Ê a tập nói
Nghĩ lại ai cũng cười
Xưa ghét con nít lắm cơ
Thích cô giáo thướt tha áo dài
Ừ thì cũng làm cô giáo
Nhưng không thướt tha với tà áo
Mà xắn quần xắn áo
Quay cuồng đủ thứ các công việc
Ôi ! Nghề mình
Ai cũng là siêu nhân
11 tiếng luôn tay chân
Vừa phải dỗ dành khi con khóc
Vừa phải phân xử khi con tranh cãi
Giành đồ chơi, đánh bạn giải quyết ngay
Vừa lo ăn, vừa lo ngủ
Khi con tè ị, cũng kham
Trưa ngủ cũng chẳng yên
Học trò mới ngủ khóc gọi mẹ
Cô dỗ dành hát à ơi
Con ho, con sốt cô chăm suốt
Sáng tới trường, xinh tươi như hoa nắng
Chiều, đầu bù tóc rối hóa hoa tàn
Bao nhiêu cực nhọc có xá chi
Nhưng hễ có tí điều sơ xuất
Ba mẹ la, ông bà nói đủ điều
Một con sâu làm rầu
Cả xã hội lên án
Bao nhiêu tủi uất, nghẹn trong lòng
Nhiều lúc muốn buông xuôi tất cả
Nhìn đàn con nhỏ ngây thơ
Như có sợi dây níu tay em lại
Nghĩ nghề mình cũng có niềm vui
Cứ tận tâm hết mình là đủ
Rồi mọi người sẽ hiểu thôi
Ai hỏi em làm nghề gì ấy ạ
Em trả lời
Em! Cô giáo mầm non
Làm mẹ của cả một đàn con.
Tác giả: Thanh Huong Nguyen
Bài thơ: Nghề của mình
Nghề của mình buồn lắm phải không em?
Khi phụ huynh bắt cô quỳ xin lỗi.
Chỉ vì phút nóng lòng cô nông nổi
Trách phạt trò phải quỳ gối trước cô.
Nhớ chúng mình những năm tháng trẻ thơ
Khi đến lớp bị thầy cô quở phạt.
Sợ cha mẹ về nhà đâu dám “mách”.
Vì biết rằng mẹ sẽ phạt nặng hơn
Thời gian qua rồi, ta cũng lớn khôn.
Gặp thầy cô, vẫn ngồi ôn chuyện cũ.
Vẫn dạ, thưa… lời trò đầy hiếu lễ
Ơn thầy cô mà con đã nên người…
Thời gian qua rồi, đạo học đổi thay.
Cô giáo thời nay ngày ngày lên lớp.
Ngoài giảng bài còn bao nhiêu áp lực
Từ phía gia đình, từ phía phụ huynh.
Cô phạt các con đâu được cho mình?
Mà cũng chỉ mong học sinh tiến bộ.
Chỉ mong rằng phụ huynh đừng làm khó.
Đừng coi con như “ông chúa, bà hoàng”
Muốn con mình thành những đứa trẻ ngoan.
Hãy để con qua gian nan thử thách
Đừng chỉ vì một lần con bị “phạt”
Lại làm tổn thương nhân cách người thầy.
Còn gì bằng cả xã hội chung tay.
Tìm biện pháp để con ngày tiến bộ.
Đừng phó mặc cho thầy cô dạy dỗ
Khi con hư lại đổ lỗi cho thầy.
Có thể em buồn vì chuyện hôm nay.
Nhưng hãy tin rồi ngày mai sẽ khác
Người dân ta với tinh thần “hiếu học”
Nghề của mình vẫn cao quý em ơi!
(Lê Huyền)
Bài thơ: Em là cô giáo mầm non
Em ươm mơ ước cho đời
Ươm từng lời hát, nụ cười trẻ thơ
Ươm vào trong những giấc mơ
Cô như người Mẹ vô bờ yêu thương !
Em ươm hàng vạn tình thương
Đôi chân chập chững bước đường đầu tiên
Em ươm lời nói dịu hiền
Nàng tiên, cô tấm cả miền ca dao
Em ươm câu hát ngọt ngào
Có bầu trời rộng, trăng, sao, nắng hồng
Em ươm bài học cánh đồng
Quê hương, đất nước, dòng sông thanh bình
Em ươm trên nét môi xinh
Biết câu lễ giáo, và tình yêu thương
Những điều giản dị bình thường
Mà em ươm cả một vườn hoa xinh
Em ươm cho cả chính mình
Thơ, ca, nhạc, họa tầm nhìn bao la
Bàn tay năm tháng... đơm hoa
Em nâng niu bước tuổi thơ ... diệu kỳ ...!
Bài thơ: Vì mẹ là cô giáo mầm non
Con - Học sinh tiểu học
Mầm non và tiểu học
Giờ giấc khác nhau nhiều.
Sáng đưa con tới trường
Sương vẫn còn giăng lối
Trời vẫn còn mờ tối
Đường thưa thớt người qua.
Cổng trường con mới hé
Cửa lớp đóng im lìm
Con đưa mắt đi tìm
Sao chẳng có ai tới ?
Chiếc cặp đeo trên vai
Dường như thêm nặng trĩu
Nắm xôi nóng mới mua
Mà sao con khó nuốt ?
Mẹ lặng lẽ quay đi
Trong lòng bao day dứt
Muốn bên con chút nữa
Nhưng lại sợ muộn giờ.
Chiều - khi mẹ hết giờ
Sương đã vương cành lá
Một mình con đứng đợi
Cổng trường con đóng rồi.
Thấy mẹ, con lau vội
Giọt buồn đang rơi rơi
Đôi mắt tròn đỏ hoe
Đôi môi hồng phụng phịu:
" Mẹ ơi ! Con chẳng thích
Mẹ là cô mầm non
Mẹ hãy làm nghề khác
Để đón con đúng giờ "
Lời con trẻ vô tư
Mà thương con vô hạn
Con phải chịu thiệt thòi
Vì con là con mẹ.
Trần Thị Tâm
TP Thanh Hóa: 12/12/2015
Bài thơ: Phút Bình Yên
Mỗi một ngày mong một phút bình yên
Khi tôi ngắm các con thơ đã ngủ
Đôi má phính căng như bầu sữa
Mắt lim rim trong những giấc mơ vàng
Đây ngôi nhà của tôi Trường mầm non
Nơi tôi thả lòng mình cùng lũ trẻ
Mỗi một năm lại thêm một thế hệ
Cô với trò như thể một gia đình
Đây là nơi tôi gửi gắm đời mình
Để vun đắp cho mầm xanh đất nước
Điều mà tôi tuổi thanh xuân mơ ước
Cô lái đò… theo nhịp bước quê hương.
Nguồn: Sưu tầm