"Muốn sang phải bắc cầu kiều, muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy". Đó là câu ca dao ngay từ khi chúng ta còn nhỏ đã luôn được dạy và khắc ghi trong lòng. Giờ đây có người vẫn còn người vẫn ngồi trên ghế nhà trường, có người đã rời xa mái trường và lớn khôn trưởng thành. Thế nhưng khi ngày 20/11 gần tới chúng ta lại nôn nao nhớ về thầy cô và mái trường xưa cũ. Hãy cũng Chúng tôi lắng nghe lại những bài hát về thầy cô và mái trường để nhớ về những ngày tháng yêu dấu nhé!
Người thầy - Nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy
Giữa bộn bề cuộc sống, với những lo toan cơm áo gạo tiền. Chúng ta đã chẳng có thời gian nghĩ đến những người đã từng dìu dắt chúng ta những năm tháng học trò. Để rồi khi bất chợt nghe lại một giai điệu nào đó chúng ta lại thấy nhớ da diết về những người thầy, người cô của chúng ta. Với những giai điệu nhẹ nhàng "Người thầy" gợi nhắc chúng ta nhớ về những người mà ta đã lãng quên trong những bon chen thường ngày của cuộc sống.
Chúng ta đã quên mất có những người vẫn luôn thầm lặng làm những công việc "trồng người" đầy ý nghĩa. Để giờ đây khi chúng ta đã rời xa mái trường, những con người ấy vẫn ở đấy tiếp tục cống hiến sức mình ươm mầm cho những thế hệ tiếp theo.
Lá thư gửi thầy - Đông Nhi
"Lá thư gửi thầy" như lời của bao thế hệ học trò muốn gửi lời cảm ơn tới người thầy, người cô của mình. Dù bây giờ chúng em đã lớn khôn cũng chẳng bao giờ quên đi trường xưa, nơi ấy có chứa biết bao kỉ niệm của chúng em. Nơi ấy có hình bóng thầy, có tiếng thầy ấm áp, có những bụi phấn, có những lời thầy dìu dắt chúng em nên người.
Để giờ đây chúng em lớn lên thành người có ích cho xã hội. Những tháng ngày yên bình ấy, sẽ chẳng bao giờ tan biến đi trong tim mỗi người học trò chúng em.
Khoảng lặng phía sau thầy - Nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện
"Khoảng lặng phía sau thầy ơi" với những ca từ nhẹ nhàng sâu lắng, nói về những khổ cực của thầy cô trong hành trình dìu dắt những người học trò. Cả cuộc đời của thầy cô làm những người lái đò thầm lặng.
Thầy cô dù tỏ ra nghiêm khắc nhưng lại luôn lặng lẽ quan tâm những người học trò của mình. Những nỗi niềm và hi sinh thầm lặng ấy chúng ta lại chẳng bao giờ biết đến. Hình ảnh của người thầy trong bài hát hiện lên vô cùng mộc mạc, giản dị gợi nhắc người nghe về với những kí ức đã trôi xa.
Ký ức về thầy cô - Nhạc sĩ Lương Trí Quỳnh
Tuổi học trò dưới mái trường, thầy cô như là người cha, người mẹ hiền của chúng ta. Thầy và cô luôn là người khuyên răn, dạy bảo chúng ta những điều tốt đẹp nhất. Những người học trò chúng em luôn biết ơn và mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với thầy cô.
"Ngày lại qua rồi thời gian trôi
Đến một ngày mà ta phải nhớ
Tuổi hồng trôi qua gửi gắm bao nhiêu nỗi niềm
Trong trường và thầy cô.
Thầy và cô từng ngày vun đắp
Sẽ là người động viên an ủi
Từng lời khuyên năn còn mãi in sâu trong lòng
Nét bút quen thuộc thay những kỉ niệm chẳng quên..."
Những điều thầy chưa kể - Nhạc sĩ Trần Thanh Sơn
Thầy kể cho chúng em biết bao điều, kể về những vầng trăng trong ca dao, về những cơn mưa trên đồng ruộng. Thế nhưng thầy chưa bao giờ kể về thầy, về những đêm khuya khoắt ngồi soạn bài, về những ngày lặn lội đường mưa sớm chiều về tụi học trò chúng em.
Thầy cứ âm thầm làm công việc ươm mầm tương lai như thế, còn chúng em những đứa học trò chẳng bao giờ biết được những hi sinh thầm lặng của thầy.
Trường xưa dấu yêu - Nhạc sĩ Trần Thanh Tùng
Ai cũng có một thời học trò để nhớ. Chúng ta đều có những kí ức đẹp đẽ dưới mái trường. Nơi đó gắn bó bao nhiêu kỉ niệm vui buồn bên bạn bè, thầy cô. "Trường xưa dấu yêu" là bài hát đưa chúng ta về những ngày học trò vô tư ấy, nơi ấy chứa đựng cả tuổi thơ, những ước mơ nhỏ bé và mơ mộng thuở học trò.
"Trường xưa yêu dấu biết bao kỷ niệm thân thương,
Bạn xưa cách xa biết đến khi nào gặp lại
Tìm ai trong bóng nắng tiếng cô thầy thân thương,
Người như đang héo hắt hao gầy vì phấn sương
Mùa hè năm ấy đến trong một chiều mưa,
Giờ chia cách xa, những cánh phượng rơi đầy
Giờ đây mơ ước những giấc mơ thần tiên
Cùng em đến trường, những giấc mơ hiền hòa..."
Kí ức trong tôi - Nhạc sĩ Vũ Bảo Đạt
Với những ca từ nhẹ nhàng "Kí ức trong tôi" khiến chúng ta nhớ về những người thầy, người cô. Những lời giảng nhẹ nhàng của cô, dạy cho chúng ta biết bao kiến thức.
Những lời khuyên khi chúng ta phạm lỗi. Cả cuộc đời thầy cô cứ âm thầm lặng lẽ làm công việc lái đò thầm lặng. Thầy cô không chỉ dạy chúng ta kiến thức, còn dạy chúng ta cách sống, cách làm người. Để giờ đây khi chúng ta đã rời xa mái trường, những kí ức về thầy cô vẫn còn mãi trong tim chúng ta, bóng dáng thầy cô, những lời thầy cô đã dạy là một hành trang để chúng ta bước vào đời.
Mãi không quên - Nhạc sĩ Vũ Quốc Việt
Tuổi hồng vẫn ở đây, chúng ta chẳng bao giờ quên được những phút giây rời xa mái trường. Thầy cô dạy cho chúng ta những điều ý nghĩa, là hành trang để ta bước vào đời. Để cứ mỗi cuối đông tháng 11 chúng ta lại chạnh lòng nhớ về những ngày tháng bình yên dưới mái trường.
Nơi ấy có thầy cô nghiêm khắc, thầy cô dịu hiền, có bạn bè yêu dấu. Thuở học trò ngây thơ ấy, giây phút nước mắt xa rời trường ấy. Mãi mãi chúng ta sẽ chẳng bao giờ quên được.
Cô ơi - Nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung
Nguyễn Văn Chung (sinh năm 1983) là một nhạc sĩ của dòng nhạc trẻ Việt Nam. Anh được xem là một nhạc sĩ trẻ khá thành công trong việc gây dựng hình ảnh cho các ca sĩ. Âm nhạc của Nguyễn Văn Chung thuyết phục người nghe bởi âm hưởng ngọt ngào, nhẹ nhàng và sâu lắng. Bên cạnh đó, những lời bài hát giống như những khúc yêu thương hay phần phiền muộn tỏa ra từ chính trái tim. Những bài hát của Nguyễn Văn Chung đi sâu vào tâm trí mọi người bởi sự hi sinh cao thượng trong những bài hát ấy, mà chính sự cao thượng là điều đẹp nhất của tình yêu.
Với những ca từ nhẹ nhàng như lời tâm sự của một học trò đã lớn khôn trưởng thành và rời xa vòng tay của thầy cô, mái trường. "Cô ơi" là lời tự sự của một học trò sau bao năm rời xa mái trường trở về thăm lại. Tất cả gợi nhắc chúng ta về một thời xưa cũ, về những ngày tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, bên bạn bè và bên thầy cô.
Mong ước kỉ niệm xưa - Nhạc sĩ Xuân Phương
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chúng ta ai rồi cũng phải lớn không, trường thành. Rời xa mái trường bao năm gắn bó. Tất cả chỉ còn lại những kỉ niệm. Những kỉ niệm ấy còn vang vọng mãi tiếng thầy cô, những kí ức đẹp bên bạn bè, có vui buồn, có giận dỗi.
Để giờ đây, khi chúng ta mỗi người một nơi, vẫn luôn nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ấy. Ước sao có thể quay ngược thời gian để được sống lại những ngày tháng học trò.