Nhà thơ Bùi An Giang nick facebook An Giang Bùi Sinh ngày mồng bảy tháng năm tại một miền quê nghèo tỉnh Thanh Hóa. Anh đã từng sống ở Hà Nội, Đà Nẵng và hiện nay anh đang sống và làm việc tại Tp Hồ Chí Minh. Anh đã từng theo học Đại học Bách khoa Hà nội, Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà nội, Học viện Chính trị - Quân sự. Anh là một sĩ quan quân đội và rất yêu thich văn học - nghệ thuật, âm nhạc và thể thao. Anh đã xuất bản các tác phẩm: Mộng mơ (NXB Văn học. 2015), Quên và Nhớ (NXB Văn học. 2015), Thơ cho em (NXB Văn học. 2015). Tác phẩm in chung nhiều tác giả: Một thời để nhớ (NXB Hội nhà văn, 2016), Mùa yêu thương (NXB Hội nhà văn, 2017), Như áng mây chiều (NXB Hội nhà văn, 2017), Mơ Thu (NXB Văn học. 2018). Chúng tôi xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
Bài thơ: BUỒN CÙNG NGƯỜI
BUỒN CÙNG NGƯỜI
An Giang Bùi
Có những điều chỉ mới hôm qua
Hôm nay đã trở thành dĩ vãng
Có những điều theo ta cùng năm tháng
Cả đời này ta chẳng muốn quên đâu
Có những người làm ta thấy lòng đau
Nhưng có người mang cho ta hạnh phúc
Cứ mỗi lần nhìn vào ký ức
Những vui, buồn lại hiện trong ta.
Ngày lại ngày từng bước đi qua
Mưa đầu mùa bắt đầu ngấp nghé
Ai có về cho gửi lời thăm nhé
Đến một Người ta vẫn thầm yêu.
Cứ mỗi lần nhìn áng mây chiều
Lòng xao xuyến nhớ Người khôn xiết
Chim lạc bầy chân mây cách biệt
Tìm chốn nào tránh nỗi cô đơn.
Cơn mưa chiều bỗng thấy lạnh hơn
Khi người xưa vẫn còn xa lắm
Những hạt mưa làm mềm tia nắng
Rớt bên đường vắng bóng người qua.
Nghĩ về Người ta thấy xót xa
Sao cuộc sống vô tình đến thế
Sao thời gian cứ trôi lặng lẽ
Cho nỗi buồn lớn mãi Người ơi.
Bài thơ: CÓ MỘT LẦN
CÓ MỘT LẦN
An Giang Bùi
Có một lần tìm lại dấu chân xưa
Trên con đường hàng ngày em đến lớp
Cơn mưa chiều xoá nhoà dấu dép
Anh giận mình sao không đến chiều qua.
Có một lần anh đứng từ xa
Ngắm nhin em nhẹ nhàng chân bước
Gió chiều về làm tung mái tóc
Em hất đầu trông thật đáng yêu.
Có một lần nhìn bóng liêu xiêu
Như ẩn hiện trong nắng chiều dần tắt
Anh dõi theo cho đến khi mất hút
Sương xuống rồi che khuất bóng hình em.
Rồi một ngày anh phải xa quê
Chỉ gửi em một tờ giấy nhỏ
Nhưng gói cả tình anh trong đó
Em ngượng ngùng e lệ nhìn anh…
Bài thơ: MƠ VỀ EM
MƠ VỀ EM
An Giang Bùi
Mơ về em
Góc nhỏ bình yên nơi phố cổ
Tiếng chuông chùa
vang vọng mỗi chiều thương
Mơ về em trong dạ vấn vương
Một nét buồn ngân dài trong chiều vắng
Mơ về em
Em nồng nàn như tia nắng
Lướt qua nhanh
Anh bỗng thấy sững sờ
Dụi mắt nhìn
Đây là thật hay mơ?
Vẫn nụ cười
Vẫn bước đi duyên dáng
Anh ngất ngây
Trong hoàng hôn chạng vạng.
Rồi chìm vào hơi thở của màn đêm.
Mơ về em
Khi thành phố lên đèn
Muốn gặp em
Cho dù trong khoảnh khắc
Phố về đêm
Hàng cây như trầm mặc
Ly cà fe
Làn khói nước mong manh
Anh bên em
Mùi hương toả vây quanh..
Mơ về em
Anh khắc ghi
Hình bóng em ngày ấy.
Vẩn vơ hoài hình ai như ảo ảnh
Cứ chập chờn như lúc tỉnh lúc say
Muốn gửi vào làn mây trắng chiều nay
Cho ai đó một gói quà – Thương nhớ.
Bài thơ: LỜI THU
LỜI THU
An Giang Bùi
Thu ra đi em nhắn gửi gì không?
Trên lối nhỏ phía nhà em còn đó
Em mong manh trước từng cơn gió
Ngóng nhìn ai?
Mùa đông về cho những đêm dài
Nhành cỏ vô danh sương đêm ướt đẫm
Nghĩ về ai mà má em đỏ thắm
Mặc gió lạnh sương rơi!
Lòng chợt buồn xin viết mấy dòng thơ
Để chia tay mùa thu quay gót
Mùi hương thu còn vương trên tóc
Mắt mơ màng nhìn đông bước chân sang.
Bài thơ: THĂM LẠI HUẾ THƯƠNG
THĂM LẠI HUẾ THƯƠNG
An Giang Bùi
Ta muốn về thăm Huế một chiều thương
Dạo Tràng tiền ngắm dòng Hương lặng lẽ
Thả hồn bay về nơi ta đã ghé
Để nhớ về hôm ấy một chiều mưa.
Thăm Hoàng thành ngắm phượng vĩ đơm hoa
Xuống Vĩ dạ đón người quen năm ấy
Áo tím ngày nào ta nhớ người biết mấy
In đậm trong ta đến tận bây giờ.
Phu Văn Lâu mái ngói phủ rêu mờ.
Còn ôm ấp một mối tình dang dở
Như đôi bờ dòng Hương giang thương nhớ
Lặng nhìn nhau trong suốt cả đêm dài.
Về Nam giao lòng trĩu nặng tình ai
Trầm ngâm nghe điệu hò xứ Huế
Tiếng DẠ thân thương ngày nào vẫn thế
Nhớ thương hoài xin gửi lại một nụ hôn.
Bài thơ: TRÁCH
TRÁCH
An Giang Bùi
Mùa thu năm ấy gió heo may
Em đi trong nắng tóc bay bay
Hồn nhiên chân bước trên đường ấy
Mơn man sóng nước mặt tây hồ.
Mùa thu năm ấy em nói chờ
Xuân về cảnh sắc đẹp như mơ
Em đến thăm anh theo hẹn ước
Cùng nhau chắp nối những vần thơ.
Em nhìn mấy cánh hoa cúc rơi
Lòng buồn em nghĩ lúc chia phôi
Dùng dằng chân bước đi không đặng
Nắm chặt tay anh cố mỉm cười.
Thu nay em vẫn mãi xa vời
Chiều chiều dõi mắt chốn xa xôi
Gửi theo làn gió lời thầm trách
Em có nhớ chăng mấy thu rồi …
Bài thơ: CÓ MỘT THỜI
CÓ MỘT THỜI
An Giang Bùi
Có một thời ta chẳng thể nào quên
Có một thời đã in sâu vào nỗi nhớ
Có một thời hãy còn đang dang dở
Có một thời ta giữ đến hôm nay.
Có một thời hạnh phúc đến ngất ngây
Nhìn mây trắng tưởng mình đang bay lượn
Nhìn sóng biển thấy lòng mình cuồn cuộn
Nghe gió về tưởng khúc hát chiều say.
Ta nhớ hoài ngày ấy mến thương ơi
Khi đêm về ta nhớ trong khắc khoải
Hình bóng người in trong ta đậm mãi
Mái tóc thề còn buông xoã ngang vai.
Đến bây giờ nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai
Rồi từng đêm vẫn về trong giấc mộng
Ánh mắt cười trong chiều thu gió lộng
Dẫn hồn ta đến xứ sở ngọt ngào.
CÓ MỘT THỜI VẪN NHỚ ĐẾN NÔN NAO
Bài thơ: LÁ THƯ VIẾT DỞ
LÁ THƯ VIẾT DỞ
(Tháng 12 nhớ về đời lính…)
An Giang Bùi
Trong gió ngàn anh ngồi trên triền núi,
Viết lá thư gửi bạn gái thân thương.
Nắng hoe vàng, suối róc rách sau lưng,
Đàn chim nhỏ gọi nhau về tổ.
Bạn tôi ngồi với chiếc ba lô nhỏ,
Kê làm bàn viết vội mấy lời yêu:
Chiến trường xa thương nhớ em nhiều,
Ngày đông lạnh, em bước vào vụ cấy.
Ở quê ta năm nào cũng vậy,
Người làm nông lam lũ quanh năm…
Chưa viết xong, trên lệnh hành quân,
Anh gấp vội lá thư vào cuốn sổ.
Phía mé rừng vang lên tiếng nổ,
Quàng súng lên vai, anh lặng lẽ lên đường,
Anh biết rằng người lính tiền phương,
Nghe tiếng súng là giương lê xốc tới.
Sau trận đánh chúng tôi tìm đồng đội.
Anh đi rồi chỉ còn chiếc ba lô,
Đã phai màu, vài lỗ thủng chưa khâu,
Trong cuốn sổ còn trang thư viết dở…
Bài thơ: DANG DỞ
DANG DỞ
An Giang Bùi
Rồi một ngày em sẽ quên tôi
Tôi trở lại là tôi ngày xưa ấy
Ngày tiếp ngày hôm nào cũng vậy
Vừa mơ hồ và cũng rất xa xăm.
Những gì là mãi mãi ngàn năm
Nay chỉ còn trái tim hoá đá
Chiếc lá cây rời cành theo gió
Áng mây hồng lãng đãng bay xa.
Rồi một ngày em sẽ đi xa
Bóng đổ dài trên đường chiều nắng úa
Khuất mờ dần khi hoàng hôn đỏ lửa
Cố mãi nhìn không thấy bóng em đâu.
Ước mơ xưa bắc một nhịp cầu
Để nối lại hai đầu thương nhớ
Cây cầu thương còn đang dang dở
Em đi rồi cầu không có ai lo.
Đôi bờ kia vẫn mãi đợi chờ
Vẫn nhìn nhau qua dòng sông ngăn cách
Sông vẫn thế trong veo dòng nước
Vẫn đợi cầu soi bóng xuống dòng trôi.
Bài thơ: HOÀI NIỆM 2
HOÀI NIỆM 2
An Giang Bùi
Mấy hôm rồi không nghe tiếng đàn đêm
Cửa sổ nhà bên không bóng hồng thấp thoáng
Sao thế nhỉ người bên kia đi vắng
Mà bên này ta lại thấy cô đơn.
Ta với nàng đâu phải người thân
Chưa một lần bên nhau tâm sự
Chưa một lần ướm lời hỏi thử
Đã bao giờ nàng nghĩ về ta.
Cứ chiều về đưa mắt nhìn qua
Ta thấy nàng vội ẩn sau màn gió
Chỉ vậy thôi mà lại mong lại nhớ
Rồi âm thầm mơ ước trong đêm.
Có một lần ta đứng nép lặng yên
Nàng không biết ánh mắt như tìm kiếm
Ta ngẩn ngơ trước nàng tiên hiển hiện
Chợt bàng hoàng như kẻ bị thôi miên…
Giờ nàng đi chỉ còn lại bóng đêm
Không tiếng đàn không bóng hồng thấp thoáng
Mỗi chiều hôm lòng ta thêm trống vắng
Đứng mơ màng nhìn sang đấy bâng khuâng.
Bài thơ: EM ĐI
EM ĐI
An Giang Bùi
Em đi rừng núi nhớ em,
Em đi để lại sương đêm đẫm buồn,
Con đường cũng thấy bâng khuâng,
Đâu còn nghe tiếng bước chân sáng chiều.
Dã quỳ, lặng lẽ, buồn thiu,
Còn ai cùng đón gió chiều với hoa.
Em đi trống vắng lòng ta,
Nhớ em ta chỉ từ xa gọi thầm.
Em đi giọt nắng rưng rưng,
Còn ai đâu nữa chào mừng bình minh,
Trên cao, ngọn gió trong lành,
Nhìn cây xao xác, thất tình ngẩn ngơ.
Em đi bỏ dở trang thơ,
Trăng treo đầu núi bơ vơ, vô hồn.
Em ơi còn có về không?
Rừng cây, hoa lá vẫn mong em về.
Bài thơ: HOÀI NIỆM 1
HOÀI NIỆM 1
An Giang Bùi
Nụ cười ấy tôi làm sao quên được
Ánh mắt nhìn vẫn lưu luyến trong tôi
Ngày em đi gió lạnh đã về rồi
Tôi đứng nhìn chuyến bay xa mãi.
Em nói tôi chờ ngày em trở lại
Em sẽ vào trong ấy thăm tôi
Ba mươi năm thời gian chẳng ngừng trôi
Hàng cây xanh đã thành cổ thụ.
Em ra đi ngày cuối thu lá rũ
Tia nắng buồn vương vấn bức rèm thưa
Ngày em đi không có hạt bụi mưa
Nhưng mắt em lệ nhòa trong sương trắng.
Buổi ban đầu còn tính ngày tính tháng
Đến bây giờ chẳng còn nhớ mấy Thu
Nhìn phía em chỉ thấy mịt mù
Duy trong lòng còn dư âm tiếng vọng.
Đã lâu rồi ẩn mình vào cuộc sống
Vẫn đợi chờ dù năm tháng qua mau
Thời gian kia có phai nhạt sắc màu
Hình bóng em vẫn vẹn nguyên trong nỗi nhớ.
Bài thơ: HOÀI NIỆM 5
HOÀI NIỆM 5
An Giang Bùi
Tôi muốn về thăm lại bến sông xưa
Để tìm lại dáng hình từ lâu tôi vẫn đợi
Đã bao năm cách xa vời vợi
Chẳng hay cười còn trong trẻo như xưa.
Tôi muốn về tìm lại một chiều mưa
Trên đường về che chung một tàu lá
Mưa ướt nhèm hằn đôi gò mới nhú
Em ngượng ngùng kêu ghét quá đi thôi.
Nhớ một lần ngồi ngắm cánh bèo trôi
Cứ dập dềnh theo từng con sóng
Em trầm tư hồi lâu rối ấp úng
Biết phận mình nước sẽ cuốn về đâu…
Tay em vò mấy lá cỏ nát nhầu
Mi chớp chớp em đang buồn lắm
Thôi đừng nghĩ xa xôi mà hãy nhìn trời cao xanh thăm thẳm
Rồi tương lại tươi đẹp sẽ về.
Em mỉm cười như sực tỉnh cơn mê
Và nói nhỏ tính em hay như thế …
Tôi xa em đã nhiều năm có lẻ
Ngày bên nhau vẫn cất giữ trong lòng.
Bài thơ: BUỒN
BUỒN
An Giang Bùi
Xa rồi ánh mắt làn môi
Xa rồi giọng nói nụ cười ngày xưa
Chỉ còn gặp lại trong mơ
Chỉ còn thấp thoáng xa mờ trong sương
Không còn tiếng gọi thân thương
Không còn đứng đợi bên đường chiều hôm
Chiều nay sao thấy bồn chồn
Chiều nay chỉ thấy nỗi buồn xa xăm.
Bài thơ: THIÊN DI
THIÊN DI
An Giang Bùi
Rồi một ngày những cánh thiên di
Bay bay mãi về phương trời xa thẳm
Chiều đượm buồn chìm trong mây thầm lặng
Gió mệt nhoài không cất nổi lời ca.
Rồi một ngày tất cả phải chia xa
Ai dám nói cuộc vui không hồi kết
Trời và biển nhuộm một mầu tím biếc
Nhớ thương nhiều như không nỡ rời tay.
Trong đời người gặp vạn biến trần ai
Nay sum họp rồi ngày mai ly biệt
Một ngày kia liệu ai còn luyến tiếc
Ai buồn phiền vì không phải với ai.
Bài thơ: BUỒN
BUỒN
An Giang Bùi
Có nỗi buồn biết tâm sự cùng ai
Cơn gió hoang lá cây rơi thảng thốt
Con đường quen nay bỗng dài hun hút
Mưa mịt mù xoá dấu vết ngày xưa.
Có nỗi buồn dấu kỹ tháng ngày qua
Cứ mỗi chiều lại bắt ta phải nhớ
Đất trời kia phủ một mầu trắng xoá
Bóng dáng người phút chốc hoá hư không.
Ta lặng nhìn và suy nghĩ mông lung
Đời mỗi người có một miền góc khuất
Đôi khi vẫn ngồi một mình tự nhốt
Gặm nỗi buồn mong đợi đến ngày mai.
Rồi lại đi trên những chặng đường dài
Mong kiếm tìm được một người tri kỷ
Những vui buồn có người cùng chia sẻ
Quên nhọc nhằn cất bước giữa trần ai.
Bài thơ: CÓ MỘT CHIỀU
CÓ MỘT CHIỀU
An Giang Bùi
Có một chiều mưa em bên tôi
Em lặng im ngồi nghe tôi hát
Nép vào tôi em ôm tay thật chặt
Đầu dịu dàng ngã xuống vai tôi.
Tôi mơ màng hát rất mê say
Tưởng chừng như chuyện trò cùng em vậy
Mỗi lời ca như tình yêu bùng cháy
Như sóng trào lớp lớp trong tôi.
Gửi vào em từng chút khát khao
Vẫn âm ỉ trong những ngày xa vắng
Em say mê nghe trong im lặng
Một đôi lần dụi mắt vào vai.
Cơn mưa nào kéo đến chiều nay
Mang theo về biết bao nỗi nhớ
Tôi không còn lời ca năm đó
Biết lấy gì hát tặng em đây.
Bài thơ: CHIỀU BUỒN
CHIỀU BUỒN
An Giang Bùi
Em đứng đó nhìn nắng chiều dần tắt
Rừng Bạch dương ngơ ngác dưới trời Thu
Con đường quen không một bóng người qua
Gió lơ đãng cũng rì rào khe khẽ.
Anh nơi đâu chiều nay sao buồn thế
Miệng mỉm cười nhưng chỉ giả vờ thôi
Cứ nghĩ rằng chiều về sẽ có đôi
Nắm tay nhau dạo chơi trong rừng vắng.
Đứng đợi anh giữa bốn bề tĩnh lặng
Lòng bồn chồn như lửa đốt tâm can
Sao chiều nay thương nhớ đến vô vàn
Vì ai đó mà làm anh lỡ hẹn?
Em rất buồn nhưng dằn lòng kìm nén
Để không làm nức nở một chiều Thu …
Bài thơ: CHIỀU NHỚ AI
CHIỀU NHỚ AI
An Giang Bùi
Rừng chiều cánh lá rụng lao xao
Văng vẳng đâu đây khúc nhạc sầu
Lối đi đã mấy tầng lá phủ
Để rồi ai đó lạc mất nhau.
Chiều thu quạnh quẽ quặn lòng đau
Thương nhớ hoang vu phủ một mầu
Mơ màng ánh mắt buồn man mác
Xa kia ai đó bước về đâu?
Nhìn cảnh nhớ người biết nói sao
Nhớ thương, thương nhớ đến khi nào?
Người đi đi mãi không về nữa
Gió chiều se lạnh gợi niềm đau.
Ai đó còn nơi chốn xa xôi
Gió ơi cho ta gửi đôi lời
Chiều nay Người nhớ ta không nhỉ
Nơi đây ta vẫn nhớ mong Người.
Bài thơ: NHỚ HÀ NỘI
NHỚ HÀ NỘI
An Giang Bùi
(Thân tặng ……………)
Hà nội ơi xa bao năm rồi đấy nhỉ
Nhớ hàng cây nhớ góc phố thân thương
Nhớ chiều về ngồi ngắm cảnh Hồ Gươm
Nghe tiếng nhạc dập dìu bên Quán Gió.
Nhớ Hồ tây mảnh mai cành liễu rủ
Vạt nắng chiều phủ mặt nước lung linh
Nhớ ai nhiều lòng bỗng thấy bâng khuâng
Nhớ nụ cười nhớ giọng quen ngày ấy.
Chưa hẹn bao giờ mà sao mong đến vậy
Được một lần cùng nhau ngắm hoàng hôn
Tay trong tay ta xích lại gần hơn
Mặc gió mùa về chiều se se lạnh…
Vẩn vơ hoài hình ai như ảo ảnh
Cứ chập chờn như lúc tỉnh lúc say
Muốn gửi vào làn mây trắng chiều nay
Cho ai đó một gói quà – Thương nhớ.