Cánh đồng lúa mang vẻ đẹp mộc mạc, giản dị nhưng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi chúng ta. Hình ảnh cánh đồng lúa chín cũng đã xuất hiện trong rất nhiều bài thơ. Và dưới đây Toplist xin gửi đến bạn top các bài thơ viết về cánh đồng lúa quê hương hay nhất.
Chiều quê
Chiều quê hương lúa thơm nồng
Hoàng hôn trải nắng trên sông ráng chiều
Nhìn đàn em nhỏ thân yêu
Hồn nhiên thả những cánh diều tuổi thơ
Từng đàn bò bước nhởn nhơ
Đủng đà đủng đỉnh bên bờ tre xanh
Môi trường cuộc sống trong lành
Chiều quê là một bức tranh yên bình.
Tác giả: Chử Văn Hòa
Cánh đồng lúa
Tháng mười về lúa chín cả đồng quê
Những thửa ruộng vàng ong như trải thảm
Tiếng máy chạy ầm vang cả thôn xóm
Bờ tre xanh mấy đám trẻ nô đùa
Chiều tháng mười nắng ngả cuối mùa thu
Đàn cò trắng trong lời ru của mẹ
Có cô Tấm hiền ngoan từ thủa bé
Bắt cua đồng cả cá bống đổi cơm…
Đất với người vẫn chung thuỷ mặn nồng
Mỗi hạt thóc theo chân bao người lính
Tiền tuyến gọi hậu phương cùng đánh Mỹ
Bếp Hoàng Cầm bữa cơm thắm máu xương
Đã qua rồi tiếng súng đạn chiến trường
Cơm độn sắn giờ chỉ còn trong sách
Bao vất vả mới có ngày thu hoạch
Ăn chén cơm thấy xúc động vô cùng
Khói lam chiều gợi nỗi nhớ mông lung
Mùi rơm rạ thơm lừng cơm gạo mới
Cá kho tộ vài trái cà muối xổi
Chờ em về thưởng thức bữa cơm quê…
Thơ: Hưng Xuân
Cánh đồng làng
Bao xa cách nay về thăm lại
Cánh đồng làng nhẫn nại công cha
Ngạt ngào hương lúa toả xa
Đượm mồ hôi mẹ rớt qua tháng ngày!
Con đường nhỏ thơ ngây còn đó
Bụi tre xanh lấp ló bóng cò
Xa xa có mấy đàn bò
Thủng thẳng cất bước khi no trong lòng
Quê hương hỡi mỏi trông mong đợi
Ký ức xưa vời vợi trở về
Những ngày cắt cỏ bờ đê
Lội bơi cùng bạn sông quê mỗi chiều
Lúa trĩu hạt bao nhiêu công sức
Của mẹ cha thao thức bao ngày
Cấy cày vất vả mê say
Thức khuya, dậy sớm lòng đầy niềm vui
Mùa thu hoạch bồi hồi trong dạ
Thành quả đây nay đã đến gần
Gạo thơm, hạt béo trắng ngần
Thắm tình quê mẹ ân cần sẻ chia!
Tác giả: Đặng Minh Mai
Hạt gạo ngày mùa
Chiều về đứng ở sườn đê
Hương thơm hạt thóc vọng về tới nơi
Sơn hào hải vị đất trời
Cơm quê mẹ nấu cả đời khó quên
Mênh mông một dải nối liền
Cò bay thẳng cánh an nhiên ngày mùa
Thương người vất vả sớm trưa
Tảo tần lam lũ nắng mưa nhọc nhằn
Xa quê đã mấy mươi năm
Óng vàng hạt lúa gợi chăm đi về
Cho dù cách trở sơn khê
Áo nâu thuở ấy không hề nhạt phai
Giọt mồ hôi ướt lưng ai
Làm ra hạt thóc trãi dài đời ta
Biến thiên nhịp sống gần xa
Giữ nguyên ân nghĩa người tra hạt vàng.
Tác giả: Ho Nhu
Anh vẫn chờ em
Anh vẫn chờ em nơi xóm vắng
Đã hai mùa mưa nắng đi qua
Anh vẫn đợi người nơi xứ xa
Để kết mối tình ta thắm đượm
Giữa vườn hoa muôn vàn cánh bướm
Trên cánh đồng lúa chớm trổ bông
Con đò nhỏ xuôi mái dòng sông
Đất trời Xuân nắng hồng mây lượn
Duyên nợ rồi tình thì anh mượn
Mượn trọn đời chẳng muốn trả đâu
Cho đêm đêm hương bưởi hương cau
Ru ta ngủ đến bạc đầu chung thủy
Anh vẫn chờ đợi người tri kỷ
Cách muôn vàn hải lý trùng dương
Về bên nhau xây mộng uyên ương
Chốn quê hương yêu thương một lối
Ta có nhau đời vui sớm tối
Vẹn một đời một mối tình thâm
Anh vẫn chờ duyên hỡi trăm năm
Người phương đó xa xăm ngàn dặm.
Thơ tình: Hàn Đông Tử
31/1/23
Cánh đồng tuổi thơ
Ngày xưa ấy anh còn nhớ hay không
Lúa nếp chín ta ra đồng tuốt trộm
Mang về rang âm thầm cùng giã cốm
Hai đứa mình ra trốn ở vườn sau
Hương cốm thơm mình ngồi tựa vai nhau
Bầy chim sẻ trên hàng cau rúc rích
Làm sao quên những trò chơi tinh nghịch
Đánh đáo đánh khăng sao thích quá trời
Bao năm rồi nỗi nhớ vẫn khôn nguôi
Thuở ấu thơ ta một thời trong trắng
Chân đất đầu trần tóc vàng cháy nắng
Lớn lên rồi anh thầm lặng ra đi
Bỏ sau lưng em con gái xuân thì
Em buồn bã với mùa thi dang dở
Con sông quê vẫn bên bồi bên lở
Hoàng hôn buồn mãi thương nhớ người ơi
Tháng tư này biết anh có về chơi
Thăm cánh đồng ta một thời vui vẻ
Tuốt đòng đòng như khi ta còn bé
Ôn lại những ngày chăn nghé chăn trâu.
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Có tự bao giờ
Sông rộng quá cứ quanh co uốn lượn
Em đẹp quá mi cong trong chiều đợi
Ánh mắt em nhìn rọi xa vời vợi
Cho suối đời chảy mãi không thôi.
Nắng hôm nay nắng của mùa xuân mới
Đôi bờ phù sa ngô mía xanh ngời
Con đò nhỏ đang rời xa bến cũ
Trên dòng xanh êm dịu thật ngoan hiền.
Những cánh đồng bát ngát của bao miền
Mỗi mùa về vàng thơm mùi hương lúa
Làn điệu dân ca nỗi niềm chan chứa
Đón xuân về trong hy vọng tương lai.
Sông bắt nguồn từ đâu mà xanh mãi
Vỗ đôi bờ trong gió sớm ban mai
Tình yêu có tự bao giờ em nhỉ
Cho đẹp thêm tô vẽ sắc cuộc đời.
Nguyễn Nhi
Bình Định quê tôi
Có ai về Bình Định một lần thôi
Để được nghe biển rì rào gió hát
Và được xem những đồi dương xanh ngát
Bãi cát vàng loan ánh nắng quê hương
Ai đã từng đến thành phố quy nhơn
Nơi một thời thơ của HÀN MẠC TỬ
Căn nhà hoang đã rong rêu mọi thứ
Ghềnh đá buồn bao phủ lối hoa xưa
Hàng tre già trĩu bóng dưới cơn mưa
Cánh đồng lúa vẫn thơm mùi hoa sữa
Quê hương tôi - những con người chịu khó
Bình Định một thời văn võ nỗi danh
Ai đã từng cùng lũ trẻ dạo quanh
Dắt nhau lên đồi hoa sim chín mộng
Những con thuyền tung tăng trên mặt biển
Sóng cuộn trào tô đẹp nét duyên quê.
Tác giả: Nguyễn Phương
Hồi tưởng
Chiều ra đứng ngắm cánh đồng lúa trổ
Nhớ về xưa thuở độ tuổi lên mười
Chỉ nhìn đời qua ánh mắt hồng tươi
Nào đâu biết đến người thân nung chảy
Cha vai nặng cõng nắng trời tóc cháy
Mẹ lom khom tay vẫy tát gàu sòng
Qua từng ngày tần tảo bát gạo đong
Lo cơm áo ấm lòng vui con trẻ
Chiều tắt nắng tiếng ơi hời khe khẽ
Khuất tà dương lúc mẹ bước chân về
Bóng tối choàng mờ nhạt phủ bờ đê
Trông dáng mẹ não nề thêm mệt mỏi
Cơm đạm bạc bát canh dềnh đỡ đói
Buổi tối vui con hỏi mẹ vẫn cười
Quên nhọc nhằn cha cũng gượng làm tươi
Ôm đàn lẩy ngọt lừ nghe êm ái
Rồi mẹ mất cha đi biền biệt mãi
Chốn trần gian còn lại khói hương mờ
Phút chao lòng con cảm thấy ngu ngơ
Như đứa trẻ dại khờ ngày xưa ấy.
Thơ: Huỳnh Ba
Đồng quê ngày mùa
Chiều về ngắm cảnh đồng quê
Mênh mông cò lượn bốn bề xốn xang
Một màu thảm lúa dát vàng
Bồi hồi hoài niệm những trang sách đời
Tuổi thơ nhặt nhánh thóc rơi
Chắt chiu gom góp cuộc đời mẹ cha
Bát canh, thìa mắm, quả cà
Giọt mồ hôi đổ… nâng ta trưởng thành
Ra đi bằng chị bằng anh
Trở về ngắm lại bức tranh ngày mùa
Dù không còn cảnh thi đua
Sân kho hợp tác trống khua rộn ràng
Đồng quê mình vẫn rộn vang
Người người hối hả nắng vàng hong phơi
Bôn ba khắp bốn phương trời
Không quên hạt gạo, tình người quê ta
Hương thơm gạo mới quê nhà
Ơn người cày cấy gần xa sớm chiều
Cảnh đồng quê thật đáng yêu
Bâng khuâng lại nhớ những chiều có nhau.
Tác giả: Ho Nhu