Nhà thơ Hạ Như Trần tên thật là Trần Phi, Sinh năm 1982, là người con của vùng đất Tuy Hòa, Phú Yên. Hạ Như Trần đã tốt nghiệp Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh, hiện đang sống và làm việc tại Bảo hiểm xã hội Tp. Hồ Chí Minh. Hạ Như Trần đến với thơ ca bằng niềm đam mê từ khi ngồi trên ghế nhà trường. Đề tài trong thơ của Hạ Như chủ yếu là những bài tình thơ, sự cách trở trong tình yêu đôi lứa mà tác giả đã cảm nhận từ cuộc sống xung quanh tác giả. Bằng sự nhảy cảm của một người yêu thơ, thích viết, Hạ Như đã thổi những mảnh tình ấy vào thơ. Chúng tôi xin giới thiệu những bài thơ hay của chị.
Bài thơ: GIỌT MƯA
GIỌT MƯA
Thơ Hạ Như Trần
Giọt mưa lớt phớt bên thềm
Ngỡ ngàng vì bởi tình nêm giọt sầu
Ngẫm buồn giữa cuộc bể dâu
Ngọt bùi chẳng có, nát nhàu phận em
Giọt mưa lớt phớt bên thềm
Sầu len bởi dạ yếu mềm vấn vương
Giọt châu đọng giữa má hường
Vì ai... nỗi nhớ, niềm thương trỗi hoài.
Thề xưa, hẹn cũ mau phai
Để bây giờ... giữa đêm dài cô đơn
Đắng cay chen lẫn giận hờn
Xa rồi giấc mộng keo sơn một nhà.
Bài thơ: THÔI ANH NHÉ!
THÔI ANH NHÉ!
Thơ Hạ Như Trần
Ta chìm đắm
trong hai từ TÌNH ÁI
Thôi
bây giờ
ta dừng lại nhé anh
Tình yêu ấy!
sẽ không là mãi mãi
Vết thời gian hoen ố bức trường thành
Mưa bất chợt
bao gió giông cứ thổi
Bất chợt đời
em vụng dại yêu anh
Em nào biết, em làm chi nên tội
Để giờ đây... thân chiếc lá lìa cành.
Bài thơ: HƯƠNG TÌNH
HƯƠNG TÌNH
Thơ Hạ Như Trần
Đêm khuya lắc, sấm gầm bất chợt
Mưa tuôn trào, gió phớt bên song
Lắng nghe, tiếng thở cõi lòng
Chạm vào nỗi nhớ bềnh bồng du ca.
Tình một thuở, môi thơ mềm mại
Nụ hôn đầu, ngây dại trao nhau
Hẹn thề mộng ước dài lâu
Nào ngờ tình ấy, chìm sâu giữa đời.
Anh hạnh phúc, bên người tình mới
Những nụ cười phơi phới bên nhau
Lặng nhìn, em đứng hồi lâu
Quay chân bước vội, hỡi sầu xin tha.
Rồi tự nhủ tình là thế đấy!
Thắm sắc màu và dậy mùi hương
Rồi trôi vào cõi vô thường
Một thời ân ái, nhớ thương bay rồi.
Bài thơ: VỚI TA TÌNH MÃI NỒNG NÀN
VỚI TA TÌNH MÃI NỒNG NÀN
Thơ Hạ Như Trần
Ta choáng váng
Nhìn đất trời nghiêng ngã
Tìm gió đông, ngày cuối hạ...nhoà cay
Tóc rối bời
ta độc bước
ta say
Lồng ngực trái - sao nơi này...buốt quá!
Ta gào khóc...
Thân mệt nhừ...rệu rã
Cuộn hồn mê , tận đáy dạ...hoang tàn
Ta nhớ người, dù tình hết...nghĩa tan
Vì ta đã...hết nồng nàn...xuân sắc
Ta quỵ ngã
Có lẽ người cũng mặc
Nuốt lệ vào _ lệ mặn...vị biển sâu.
Bài thơ: EM NHỚ
EM NHỚ
Thơ Hạ Như Trần
Con đê dài
choàng tay ôm làng nhỏ
Hai bên bờ lúa đã rộ vàng ươm
Bên góc ruộng, đặt một vài chiếc Đó
Dưới rạch ròng anh mò cá, bắt tôm
Mùa mưa đến
ếch kêu vang hò hẹn
Chạng vạng trời Cóc, Nhái bén duyên mơ
Anh rọi đuốc em theo sau bẽn lẽn
Mưa đầu mùa
em nhớ
gửi vào thơ.
Bài thơ: KHÓI
KHÓI
Thơ Hạ Như Trần
Giận
làn khói
từ đâu bay đến
Khiến mắt nàng, lệ quện vành mi
Gió ơi đến... xua khói đi
Kẻo thiên hạ hỏi, chuyện gì xảy ra?
Đời
Sợ lắm
chua ngoa... tấc lưỡi
Lúc hân hoan, mật tưới... môi mềm
Lúc buồn, ngoảnh mặt, lặng im
Kệ ta - bao nổi, bao niềm... xót xa
Cũng vì làn khói mà ra
Ngồi nơi phố mộng, mắt ta lệ đầy.
Bài thơ: NHỚ
NHỚ
Thơ Hạ Như Trần
Những cơn bấc
hút sâu vào lòng Phố
Những hàng cây như nói hộ… nỗi lòng
Đêm yên vắng, não nề...em một bóng
Nhớ anh rồi... em úp mặt vào Đông
Mang yêu thương
em gửi giấc ngủ nồng
Cho mộng đẹp cho tình hồng... xao xuyến
Cho đôi lứa, thì thầm trong hòa quyện
Trao men tình, ta như lạc cõi tiên.
Trong đêm tối
chập chờn miền ảo - thực
Quờ bàn tay, tim rạo rực....đê mê.
Bài thơ: PHỐ CŨ EM QUA
PHỐ CŨ EM QUA
Thơ Hạ Như Trần
Em trở lại nơi này, phố vắng...Không anh
Đây ghế đá, yến oanh từng hò hẹn
Ta nhìn nhau, rồi em cười bẻn lẻn
Ngốc yêu à! sao cứ thẹn với anh
Em trở lại rồi! con phố vắng tanh
Từng góc nhỏ, ta đã giành cho nhau những ngọt lành âu yếm
Giờ thổn thức, dấu yêu xưa chết lịm
Anh nơi nào! sao im ỉm...anh ơi!
Giữa phố chiều em lạc bước chơi vơi
Cơn gió phớt qua...mắt môi buồn rười rượi
Nhìn đâu đâu cũng thấy anh cười nói
Mắt đắm nhìn...như soi rọi tim em
Phố lên đèn, em càng thấy đau thêm
Không quên nỗi những êm đềm quấn quýt
cuộn hồn ngây ngất men say
Nên em buốt nhói tim này,
Đắng cay cam chịu, lá lay cũng đành
Lời này xin gửi đến anh
Tình trôi lẳng lặng
Anh đành vậy sao?
Bài thơ: NÉM HỒN ĐI HOANG
NÉM HỒN ĐI HOANG
Thơ Hạ Như Trần
Tự bao giờ
Em không phải là em
Đêm tỉnh giấc, bung rèm....loang nỗi nhớ
Tay quờ quạng, em lục tìm hơi thở
Tìm mê say, tìm nút gỡ...lạc rồi
Ánh mắt tình
Kìa! rực cháy tràn môi
Vòng tay xiết, trái tim thôi thúc nhịp
Tưởng hờn dỗi, thoáng buồn rồi yêu tiếp
Em nào ngờ ta lỡ kiếp...mất nhau
Dấu yêu ơi!
Em mãi mãi khắc sâu
Ôm nhung nhớ đếm khối sầu...lặng lẽ
Người nơi ấy, em nơi này nuốt lệ
Làm thế nào, để có thể quên anh?
Bài thơ: GIẤC MƠ HOANG
GIẤC MƠ HOANG
Thơ Hạ Như Trần
Anh cất bước
Bỏ lại khung trời nhớ
Em bây giờ
giữa ảo mộng chập chùng
Sống thức tỉnh, em nghe từng hơi thở
Ngỡ anh về, ôn kĩ niệm... bật tung
Anh cất bước
em vẫn chờ vẫn đợi
Ôm bóng hình và vẫy gọi tương lai
Vì em nghĩ , cuộc đời là...đi tới
Mang tim yêu cùng hạnh phúc lâu dài
Em nào biết
anh không hề quay lại
Em ngóng hoài...
rồi ngây dại
vì yêu.
Bài thơ: VU VƠ
VU VƠ
Thơ Hạ Như Trần
Mãi mơ
mãi ước... dại khờ
Vì yêu, vì nhớ ngẩn ngơ ra vào
Vì tim tôi lỡ trót trao
Đến người nơi ấy, năm nào còn đâu!
Hồn kia!
lìa xác... u sầu
Vật vờ, chao đảo đêm thâu... tìm người
Người im lặng, xác chơi vơi
Hồn
người
xác
một trò đời
mãi đau.
Bài thơ
ANH ĐI
Thơ Hạ Như Trần
Ừ thì! Anh cứ ra đi
Mặc em ôm mối sầu bi một mình
Nụ cười nay chẳng còn xinh
Bởi giông bão vẫn rập rình bên ai.
Anh đi cất bước khoan thai
Em nhìn khuất nẻo, tiếc hoài ngẩn ngơ
Thực tâm em vẫn ngóng chờ
Mùa xuân trở lại môi thơ đượm tình.
Vì yêu... em sẽ lặng thinh
Chiều nay chiếc lá, quặn mình nghiêng bay
Lòng đau bởi giấc mơ này
Anh đi có kẻ chiều nay thẫn thờ.
Em yêu... yêu hoá dại khờ
Hồn siêu phách lạc câu thơ đượm buồn.
Bài thơ: QUÊN ĐI
QUÊN ĐI
Thơ Hạ Như Trần
Thôi đừng nghĩ, thôi đừng nghĩ nữa
Kệ đời đi... lần lựa sá gì
Tình trôi nay chẳng níu ghì
Yêu thương buông bỏ, cố tri hững hờ
Tình một thuở, ván cờ cá cược
Cược đời mình mất được chẳng sao
Không màn thua thiệt thấp cao
Luôn mang nhung nhớ ngọt ngào trao ai
Nay tình đã...chia hai lối rẽ
Đường quanh co, nhân thế quanh co
Người đi...không chút đắn đo
Bỏ em ở lại, co ro... Một mình
Thôi thì, chỉ biết lặng thinh.
Bài thơ: GỬI NGƯỜI EM THƯƠNG!
GỬI NGƯỜI EM THƯƠNG!
Thơ Hạ Như Trần
Em sẽ gửi
Đến anh khung trời nắng
Sưởi lòng anh, khi rét đậm tràn về
Gửi ánh mắt, bờ môi thơm nhè nhẹ
Gửi tình nồng… anh nhé! trọn vào thơ
Đông về rồi!
em cứ mãi ngẩn ngơ
Mãi lo lắng, rồi thẩn thờ anh hỡi!
Anh nhớ nhé! Khi đêm buông rét tới
Giữ ấm người, kẻo xổ mũi… hắt hơi
Một lần thôi!
em dặn nhớ nghe lời
Kẻo lại ốm, mệt người... em xót lắm.
Bài thơ TÌNH MÃI NỒNG NÀN
TÌNH MÃI NỒNG NÀN
Thơ Hạ Như Trần
Mưa rơi như tiếng nói thầm
Nghe mưa sa nhẹ hờn căm vơi dần
Trời cao thấu hiểu lòng nhân
Đắng cay được mất vạn lần xin buông
Đời người mấy bậc cung thương
Mà sao nhợt nhạt môi hường hỡi anh
Trách chi trời kém mây xanh
Hờn chi người đã giũ nhanh cuộc tình
Em nồng nàn, vẫn đẹp xinh
Sao em phải tự dỗ mình mỗi đêm
Ngoài kia gió cuốn bên thềm
Luồn qua khe cửa đẩy thêm giọt sầu.
Bài thơ: ĐÀN BÀ CHỚM CŨ 2
ĐÀN BÀ CHỚM CŨ 2
Thơ Hạ Như Trần
Là em đấy!
Người đàn bà chớm cũ
Mắt cứ buồn, như thiếu nụ tầm xuân
Vượt bể dâu, em cứng rắn bội phần
Tay níu giữ, dù tấm thân rệu rã
Em cứ bước giữa cuộc đời hối hả
Vững lòng hơn, trước muôn ngả tình trường
Sống hết mình, cuồng nhiệt với yêu thương
Mặc danh vọng, em xem thường…bỏ lại
Người chớm cũ, nếm qua nhiều ngang trái
Tự cho mình, không ngây dại như xưa
Dẫu một mai, Người chớm cũ có thừa
Nét duyên ấy, như cơn mưa cuối hạ.
Bài thơ: CÓ THỂ NÀO!
CÓ THỂ NÀO!
Thơ Hạ Như Trần
Em tựa cửa, nhìn về nơi xa lắc
Đám mây buồn như nằng nặng trôi đi
Đêm im vắng, tiếng ve dồn réo rắc
Tình trao đi...ta nhận được những gì
Anh xuất hiện, cuộn nhanh như dòng thác
Mặc nơi này em ngơ ngác mê si
Nào...có thể, anh là người bội bạc
Phút bàng hoàng, lệ tuôn ngập hàng mi
Có thể lắm, em chỉ là khoảnh khắc
Anh cố đi, sao có thể níu ghì.
Bài thơ: EM NÀO BIẾT RÉT NÀNG BÂN
EM NÀO BIẾT RÉT NÀNG BÂN
Thơ Hạ Như Trần
Anh bảo rằng anh rất mệt em ơi!
Nàng Bân đến cứ buông lời bỡn cợt
Sáng nắng, chiều mưa, đêm rét về bất chợt
Gió cứ lùa màu lờn lợt khói sương
Nhận tin anh, em quá đỗi là thương
Nhưng cách trở, hai nẻo đường vời vợi
Tình dù nhiều nhưng sao mà bước tới
Thôi thì đành chờ đợi kiếp lai sinh
Nàng Bân là ai? em tự hỏi chính mình
Buồn da diết nhưng lặng thinh chẳng nói
Người trong nam em quen rồi nắng chói
Nào biết anh đang buốt nhói thịt da
Chút hương tình của em đó...phương xa
Tim nồng cháy...xoá nhoà cơn lạnh giá
Là em đó, yêu anh không thể tả
Nhớ anh nhiều...giữ ấm dạ nhé anh!
Bài thơ: XIN ĐỪNG KHEN EM XINH
XIN ĐỪNG KHEN EM XINH
Thơ Hạ Như Trần
Anh bảo rằng
Em đẹp nhất thế gian
Nụ cười ấy luôn ngập tràn nồng ấm
Long lanh mắt... em hiền hoà... thắm đậm
Yêu em nhiều...yêu lắm...biết không em?
Anh bảo rằng
Em như cơn gió đêm
Thoang thoảng mát, bờ môi mềm mại lạ
Chạm thật khẽ trên viền xanh của lá
Say đắm rồi, tận đáy dạ... Em ơi!
Anh mãi khen
Em rối rối... bời bời
Rồi lo sợ... lòng người luôn thay đổi
Theo năm tháng mắt, môi già cùng tuổi
Nụ cười kia! cũng rũ rượi... tàn phai
Bất chợt đời... Em vướng víu đôi vai
Anh phân vân, trái tim yêu ngần ngại
Mình rất gần mà dường như xa ngái
Em hết đẹp rồi
Anh mê mải nữa không?
Bài thơ: TÌNH TRÔI
TÌNH TRÔI
Thơ Hạ Như Trần
Nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng anh bước
Chuyện nợ duyên, sóng lướt bên đời
Ngỡ ngàng ngắm cuộc tình trôi
Quyện vào con sóng dập vùi bãi xa
Nuốt nước mắt, thẩn thờ từ biệt
Dù tim này , da diết khó vơi
Nén đau, giữa chốn đông người
Một mình, gào thét nói cười vu vơ
Anh cất bước, hững hờ bỏ lại
Em đứng nhìn khờ dại héo hon
Ta đi đến chốn mất _ còn
Chao nghiêng soi bóng, lối mòn tương tư.