Nhà thơ Nguyễn Chí Đức bút danh Nguyên Đức sinh năm 1955, công tác tại Báo Giác Ngộ, Thành phố Hồ Chí Minh, Ban Trị sự Giáo hội phật giáo Việt Nam, tỉnh Bạc Liêu. Thơ anh luôn gần gũi và mang nhiều tính triết lý. Chúng tôi xin giới thiệu những bài thơ hay của anh.
TẠ ƠN
Gõ cửa trái tim, muôn trùng réo gọi,
Gió tự tình, vời vợi chút bình yên.
Lá đong đưa, khoan nhặt vẵng tiếng huyền,
Lá khẻ hát xa xăm miền nhung nhớ.
Nầy nhé em! Đời còn nhiều món nợ,
Anh nợ em duyên bở ngỡ tình đầu.
Thềm tóc xanh dần đã điểm sâu,
Rồi nhuộm cả mái đầu bạc trắng.
Trời giông tố, và bao mùa khô hạn,
Một đời anh, sương gió vạn tháng ngày.
Chở chuyên hoài, vẫn chở mãi ko xong,
Ân tình cũ chất đầy lòng em hỡi.
Em đã cho anh, trọn vòng tay với,
Nâng anh lên từ ngụp lặn bởi trầm tư.
Đưa anh ra, khỏi mộng ảo huyền hư,
Về cõi sống với ngôn từ thực thể.
Tạ ơn em, giữa suối nguồn dâu bể,
Ko ngăn nào anh để hết đâu!
Mảnh tim côi chỉ chừng ấy nông sâu,
Dòng máu đỏ đã nhuộm màu tri ngộ.
Tạ ơn đời, cho một lần thố lộ,
Tôi yêu người, người đã khổ vì tôi.
Tạ ơn em, phút xao xuyến bồi hồi!
Em dũng cảm nhận tình anh thủa ấy.
Tạ ơn tình yêu cho tôi được lấy,
Em là người mà ngày ấy tôi yêu.
Nguyên Đức, ngày 02/6/2019.
BẠC LIÊU QUÊ EM
Bạc Liêu đất mặn tình người,
Quê hương công tử em mời ghé thăm.
Đền thờ Bác năm mươi năm,
Di tích lịch sử tháng năm đượm tình.
Đưa anh tiếp cuộc hành trình,
Quán Âm Nam Hải kính tin nguyện cầu.
Linh thiêng Bồ tát nhiệm mầu,
Cứu người thoát khỏi lao đao đời thường.
Thăm Bác Sáu Lầu vấn vương,
Dạ Lang Hoài Cổ đêm trường xôn xao.
Công tử Bạc Liêu đón chào,
Huyền thoại một thủa đi vào thơ ca.
Xiêm Cáng, Vĩnh Trạch Đông A,
Chùa văn hoá Khmer ta lâu đời.
Đến chùa Hưng Thiện tuyệt vời,
Quan Âm cao vút giữa trời bi tâm!
Chùa gỗ Giác Hoa trăm năm,
Như tranh thủy mạc giúp tâm an bình.
Vĩnh Hưng tháp cổ bóng in,
Nghìn năm lưu dấu văn minh loài người.
Giá Rai, Nọc Nạn nhớ người,
Nông dân Mười Chức giết thằng Tournier.
Cha Bửu Diệp Xavier,
Nhà thờ Tắc Sậy tứ bề khang trang.
Cho anh một thoáng lang mang!
Tham quan điện gió bạt ngàn sóng reo.
Vườn chim sinh thái vui theo,
Sơn ca lảnh lót vần gieo bốn mùa.
Xoài ba trăm tuổi già nua,
Vẫn cho quả ngọt gió mưa chẳng màng.
Vườn nhãn thơm ngát mời chàng,
Từng chùm chín mộng môi nàng ngất ngây!
Cá tôm, hải sản đủ đầy,
Ghe thuyền đánh lưới ngày ngày ra khơi.
Anh còn một thoáng chơi vơi,
Xuống biển bắt óc đã đời anh ơi!
Đặc sản nhiều lắm gọi mời,
Bánh xèo, lẫu cá anh thời lai rai.
Đãi anh cua cốm chia hai,
Gạch son, gạch vàng ăn mãi không chê.
Đến Hồ Nam cũng phát mê,
Đờn ca tài tử của quê hương mình.
Bạc Liêu hào hiệp, nghĩa tình,
Đất lành trù phú sản sinh anh hùng.
Duyên xưa những cuộc trùng phùng,
Kiến thiết xứ sở ta cùng dựng xây.
Đi xa anh nhớ về đây,
Tình mình càng thắm, càng đầy nha anh!
Nguyên Đức, ngày 19/7/2019.
MẸ ANH HÙNG
Ngày hai mươi Tết được tin,
Ngọc Đông* anh dũng hy sinh chiến trường.
Mẹ Nga* gào khóc thảm thương!
Lần theo bom đạn đêm trường tìm con.
Khi Ba chết, Mẹ héo hon,
Hy sinh vì nước để còn tự do.
Độc lập dân tộc phải lo,
Ba theo kháng chiến đánh cho giặc nhào.
Nhưng do số mệnh biết sao?
Ba đã chết dưới chiến hào thảm thương!
Bây giờ con lại lên đường,
Vĩnh biệt đồng đội noi gương anh hùng.
Mẹ Nga đang gói bánh chưng,
Tiếp tế bộ đội ăn mừng thắng to.
Trời ơi! Trời có biết cho?
Giặc vừa đốt phá tàn tro chẳng còn!
Thương Mẹ và các em con,
Nhà đâu nương tựa khổ mòn tấm thân!
Nhưng rồi đến Tết Mậu thân,
Chiến sĩ Ngọc Nghĩa* lượt lần ra đi.
Một lòng vì nước sá chi,
Thân mình liều chết tên ghi sử vàng.
Cuộc đời Mẹ cũng sang trang,
Quyết làm cho được vẽ vang gia đình.
Địch nện bá súng binh binh,
Nhưng Mẹ cương quyết không trình không khai.
Bị đánh bị đập từng ngày,
Càng đau là Mẹ càng cay càng hờn!
Nấu nung hùng khí cháu con,
Hăng say chiến đấu nước non đang chờ.
Ngày giải phóng Mẹ hét to,
Nước ta thống nhất không lo nữa rồi.
Thắp hương nguyện vái Phật trời,
Phù hộ liệt sĩ cõi trời lạc an.
Đáo lai trở lại Việt Nam,
Phò dân giúp nước cho dân mạnh giàu.
Thơ Nguyên Đức ngày 25/7/2019.
NHỮNG LINH HỒN TƯƠI (2)
Những linh hồn tươi, máu còn tươi,
Lý tưởng sống vẫn tươi màu nguyên thủy.
Linh hồn tươi đã làm nên kỳ vĩ,
Bao chiến công hiển hách ỷ thiên la.
Địa võng nào anh cũng xông pha,
Và tự hào ta là con đất Việt.
Máu linh hồn tươi từ giống dòng hào kiệt,
Đổ ra mà không tiếc không run.
Năm tháng phơi, tóc ướt sũng chưa khô,
Triệu linh hồn, triệu triệu trái tim tơ,
Đã tô thắm cho màu cờ nước Việt.
Đã quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.
Mấy mươi năm khói lửa chiến chinh,
Viên đạc lạc vô tình anh hỡi!
Từng hố bom lấp vùi đào xới,
Thân xác anh manh mún với thời gian!
Nhưng hồn anh là một khối tinh anh,
Đã kết tụ Thành Đồng Tổ Quốc.
Máu anh đổ từ thâm sơn cùng cốc,
Nhuộm đất trời, góc bể chân mây.
Nhờ giọt máu tươi mới có hôm nay,
Độc lập tự do muôn đời tồn tại.
Hôm nay đây trước đài Liệt sĩ,
Thắp nén hương tưởng niệm ai bi!
Anh linh Liệt sĩ xin hãy chứng tri,
Công lao xương máu khắc ghi đời đời.
Thơ Nguyên Đức, ngày 27/7/2019.
TÔN VINH THIÊN THẦN ÁO TRẮNG
Truyền thừa Tuệ Tĩnh thiền sư,
Ngành Y nước Việt sáng như trăng rằm.
Bao Y Bác sĩ lặng thầm,
Cứu người thoát chết ươm mầm yêu thương.
Từ tiền tuyến đến hậu phương,
Quên mình, cống hiến noi gương thánh hiền.
Thiên thần áo trắng hữu duyên,
Trau giồi Y đức thêm chuyên thêm cần.
Tìm tòi nghiên cứu cân phân,
Cho ngành Y học bội phần phát minh.
Giúp đời trong cuộc ba sinh,
Đem lại sức sống dân mình an yên.
Chiến đấu giành giật triền miên,
Với tử thần đã đảo điên bệnh tình.
Thương người như thể thương mình,
Hy sinh chia sẻ đượm tình nghĩa nhân.
Là Y Bác sĩ nhân dân,
Đem nụ cười đến chẳng phân sang hèn.
Lương y như thể mẹ hiền,
Niềm tin hy vọng tải truyền từ tâm.
Nhân Ngày Thầy Thuốc Việt Nam,
Tạ ơn Y, Bác đã làm rạng danh.
Tiên rồng nòi giống hùng anh,
Sống vui sống khỏe an lành nơi nơi.
Thơ Nguyên Đức
EM LÀ BỘ ĐỘ
I
Quốc phục với chiếc áo dài,
Tinh khôi từng bước trang đài lệ hoa.
Vườn quê chiếc áo bà ba,
Hương đồng cỏ nội mượt mà dáng xưa.
Đi trong nắng, hát trong mưa,
Tất bậc, nhàn nhã vẫn chưa thoả lòng.
Cỡi voi Trưng Triệu đánh cồng,
Em mặc quân phục chiến công vang lừng.
Anh có thương thì xin đừng,
Làm em bở ngỡ trên đường hành quân.
Con gái Bác Hồ xả thân,
Lo cho đại cuộc giang sơn vững bền.
Tình riêng em gác một bên,
Hào thiêng sông núi em lên đại ngàn.
Anh hùng, bất khuất, đảm đang,
Trung hậu tám chữ bảng vàng Bác trao.
Thương em duyên phận má đào,
Thì anh phấn đấu dồi trau trí tài.
Ra trường tính chuyện tương lai,
Đẹp tình Tổ quốc thắm hoài tình ta.
Thơ Nguyên Đức
TRI ÂN VÀ BÁO ÂN
Ân Tam bảo mang nhiều đời,
Bao la như cả biển trời mênh mông!
Thân ta trôi dạt giữa dòng,
Trầm luân chìm nổi cuồng phong vật vờ!
Ân Tổ quốc đang đợi chờ,
Ra sức gìn giữ cõi bờ giang san.
Công lao các bậc hùng anh,
Dựng nước đánh đuổi ngoại xâm thủa nào.
Mang ân chiến sĩ đồng bào,
Hy sinh xương trắng máu đào nơi nơi!
Cho ta rạng rỡ nụ cười,
Sống đời an lạc thêm tươi thêm hồng.
Ân cha nghĩa mẹ chất chồng,
Cao như núi Thái thẳm dòng đại dương.
Còn bao nhiêu nữa người thương,
Ân thầy nghĩa bạn vạn đường chúng sanh.
Gắng công đền đáp cho thành,
Tâm thanh, tịnh lạc tất sanh phước điền.
Xin nguyện mãi là người hiền,
Tâm hoa chung thủy hữu duyên dâng người.
Một ngày ta dứt nghiệp đời,
Hơi tàn lệ khuyết hồn rời cõi mơ!
Chỉ còn để lại vần thơ,
Ghi lời sám hối trước giờ lâm chung!
Nợ tôi như đã trã xong,
Nợ người xin hẹn tương phùng kiếp sau.
Nợ em một phận má đào,
Trong tim xin giữ ngăn nào thật sâu.
Để được yêu em dài lâu,
Bởi trăm năm vẫn vẹn câu chung tình.
Thơ Nguyên Đức ngày 09/12/2019.
THÀ NHƯ...
Thà như tượng đá,
Cho giọt mưa nhỏ,
Thà như cây cỏ,
Gọi gió giao mùa.
Thà như hoa mua,
Làm thân lưỡng tím,
Thà như đồi sim,
Gợi nhớ mông lung...
Thà như đại dương,
Sóng vỗ chập chùng,
Thà như nghìn trùng,
Vùi giấc thiên thu...
Giờ thì xa, xa lắm mịt mù,
Ta ngồi tù trong ánh hoang vu!
Trời đầy mây,
Phiến buồn giăng giăng lối,
Lạnh lùng nghe,
Từng vũng tối lan man.
Tìm đâu e?
Một nửa mảnh trăng vàng,
Bởi trăng đã...
Tàn phai từ độ ấy.
Mảnh trăng non chưa kịp thời ghi lại
Năm tháng nào cũng chưa kịp cài then.
Thôi từ giờ xin hãy bình yên,
Và mãn nguyện với tên mình tượng đá.
Nguyên Đức, ngày 27/5/2019.
LÃNG TỬ
Biết là cõi tạm mới rong chơi,
Nhặt hạt lưu ly trả nợ đời.
Huân tu hoá giải tan nghiệp chướng,
Sửa mình tâm thức được thảnh thơi.
Lợi danh là thứ như sương khói,
Được mất còn như giọt mưa rơi.
Lãng tử ta say trong tỉnh thức,
Bầu rượu túi thơ chứa vạn lời.
Nguyên Đức
VƯƠN LÊN
Gái quê với nét đoan trang,
Mắt nai hòa dịu miên man ái từ.
Tóc bồng gió lộng vi vu,
Như tranh như vẽ vàng thu rợp trời.
Người đi ngàn dặm sương khơi,
Vượt qua giông tố rạng ngời sắc xuân.
Lộ trình khúc khuỷu gian truân,
Quén vun nghĩa sống gieo vần thanh tao.
Vui cùng duyên phận má đào,
Sắc son giữ vẹn luyến trao tim hồng.
Yêu thương với cả tấm lòng,
Hiến dâng thầm lặng mênh mông tình người.
Bao lần gục ngã chơi vơi,
Bản lĩnh bất khuất tuyệt vời trỗi lên.
Buồn vương gác lại một bên,
Đứng dậy đối diện chông chênh cuộc đời.
Mặc cho vật đổi sao dời,
Không hề nhục chí, nguyền lời thiêng liêng.
Từ u ẩn nỗi niềm riêng,
Tạo thêm động lực về miền hữu duyên.
Tri ân Tam Bảo phước điền,
Cha mẹ giáo huấn tâm hiền tịnh thanh.
Cho em sự nghiệp công thành,
Nguyện xin kết cỏ ngậm vành không phai.
Thơ Nguyên Đức
AN ĐỊNH
Đời biết bao khổ nạn bủa vây,
Có an nhiên với tháng ngày hạnh phúc?
Đừng thở than bởi là duyên phàm tục.
Lựa chọn nào giữa uẩn khúc trường canh.
Đường gian truân chừng ấy cứ loanh quanh,
Người đắm đuối từ bại, thành nuối tiếc!
Được mất còn khiến lòng da diếc,
Bởi ta sao được biết ngày mai.
Dòng sông nào mà nước chia hai,
Bên trong đục cứ u hoài nức nỡ.
Một bên bồi bên kia lại lỡ,
Sầu tương tư mãi bỡ ngỡ tơ vương
Bước phiêu du lặng lẽ những đêm trường,
Thầm rũ mộng từ cung đường tàn úa.
Rêu phong trãi dệt muôn trùng nhảy múa,
Nấm hoang vu ngàn vết cứa thâm sâu.
Từ mông mênh thôi đừng đợi nhịp cầu,
Cũng chẳng có chút duyên nào sóng sánh.
Đêm đen hỡi đêm càng đẫm quánh,
Cho người chờ mòn mỏi ánh nhiên đăng!
Cô miên mấy độ trầm thăng,
Tử sinh nào biết vĩnh hằng là đâu.
Giã từ mộng mị gieo sầu,
Xả mê tùng giác niệm câu pháp lành.
Cầu mong người với tâm thành,
Sống trong tỉnh thức trì hành chuyên sâu.
Khơi đèn trí huệ nhiệm mầu,
Thoát vòng sinh tử lao đao phận người.
Thơ Nguyên Đức
CHẢY ĐI SÔNG ƠI
Cũng có thể, mưa thôi buồn như cũ,...(Ngọc Yến).
Mưa rơi rơi! Mưa đầu mùa trĩu nặng,
Con sông quê vẫn hát khúc êm đềm.
Chảy đi sông ơi!
Cho em từng tiếng ru êm,
Nghe con sóng bạc đêm đêm vọng về.
Chảy đi sông ơi!
Lau lách tình quê,
Sông ru em ngủ đê mê tình nồng!
Chảy đi sông ơi!
Vang vang con nước bập bồng,
Thủa em theo chồng thoát kiếp đi rông.
Gặp lại e, trong đục bến sông,
Xuân thì ngây ngất, mộng lòng luyến lưu.
Chảy đi sông ơi!
Qua rặng mù u,
Lá chưa thay lá, tình thu trĩu vàng.
Duyên trao duyên, đong đầy mấy bận,
Duyên gọi về, hững sáng tin yêu.
Chảy đi sông ơi!
Chuyên chở mãi yêu kiều,
Nghe em thổn thức tim côi ngày ấy.
Chảy đi sông ơi!
Cho tình yêu trổi dậy,
Cho tiếng lòng ngây dại mãi khôn phai.
Nguyên Đức, NGÀY 24/ 5/2019.
TỜ LỊCH 65 NĂM
65 năm lịch vẫn nguyên màu,
Sinh ra ai biết chuyện mai sau.
Ngồi lại hàn huyên cùng bằng hữu,
Ngây ngất phiến lòng những xôn xao.
Hai tháng giêng một chín năm năm,
Lọt lòng mẹ ăn Tết đầu năm.
Nên đời em vui như ngày hội,
HỒNG LỆ xinh tươi tợ trăng rằm!
Năm tháng phiêu bồng em cứ say,
Tròn xoe đôi mắt má hây hây!
Trân quý tình yêu và bè bạn,
Chắt chiu e ấp đến khôn phai!
Chúc mừng sinh nhật một tình yêu,
Yêu người, yêu bạn biết bao nhiêu!
Thương cha nhớ mẹ em yêu mãi,
Phúc của đất trời em vẫn yêu!
Ngày vui tôi xin chúc chị yêu,
Dáng hoa còn thắm nét mỹ miều.
Phượng cầu hoàng ấm tình viễn mộng,
Thiên hương ngào ngạt thẳm vườn yêu.
GỬI VỢ YÊU
Em đã rất kiên cường vượt khó,
Chẳng ngại gì mưa gió cuồng phong.
Cho dù gặp phải gai chông,
Trắc trở vẫn không nãn lòng phấn đấu.
Ba mươi năm vết son in dấu,
Mình cùng nhau hoàn hảo ước mơ.
Những lần rối rắm như tơ,
Em nhẫn nại tìm nguồn cơ mở ngõ.
Thủa vào yêu xuân xanh còn đó,
Lộng lẫy mượt mà đoá thiên hương.
Bây giờ tóc đã điểm sương,
Với anh mãi là thiên đường hạnh phúc.
Yêu anh nên mọi nơi mỗi lúc,
Lo chồng con không chút lãng xao.
Cánh cò lặn lội đêm thâu,
Gia đình sung túc em đâu ngại gì.
Thương người nên em cứ cho đi,
Bằng hạnh nguyện từ bi Bồ tát.
Dâng đời bông hoa thơm ngát,
Em nghe lòng như thanh thoát hoan ca.
Nhân ngày mồng tám tháng ba,
Tặng em một nụ thiết tha chung tình.
Bên nhau từng bước đăng trình,
Cuối đời ta mãi là mình với nhau.
Thơ Nguyên Đức.
RU ĐỜI
Ru đời anh ru mông mênh,
Ru ai anh ru bồng bềnh.
Ru người một thoáng buồn tênh,
Em ơi hãy ngủ cho quên tình sầu!
Ru đời cho quên bơ vơ,
Ru ai quên đi hững hờ.
Ru người vơi khúc ly tan,
Em ơi hãy ngủ miên man mộng vàng!
Ru đời cho vơi phôi pha,
Ru ai mắt lệ thôi nhoà.
Ru người một kiếp trăm năm,
Ru em cho hết bi tâm tháng ngày!
Ru đời trong ánh trăng treo,
Ru ai phiêu lãng bọt bèo trùng khơi.
Ru người từng giọt rơi rơi,
Ru em tình khúc buồn ơi...xa rồi!
Ru đời ru giữa đại ngàn,
Ru ai giữa chốn lầu hoang bụi hồng.
Ru người khoắc khoải chờ mong,
Ru em bên cạnh bếp hồng đang reo!
Nguyên Đức, ngày 12/6/2019.
ÁO TRẮNG VƯỜN XUÂN
Áo em trắng muốt vườn xuân.
Bước đi mỗi bước lâng lâng nụ tình.
Đến trường trong ánh bình minh,
Mang theo khát vọng cho mình vươn xa.
Tinh khôi e ấp dáng hoa,
Trắng như trang giấy học trò của em.
Tâm hồn như trắng ra thêm,
Niềm tin hy vọng ánh lên rạng ngời.
Trống trường giục giã từng hồi,
Xuân 20 đến gọi mời hồn nhiên.
Kính Thầy hình bóng uy nghiêm,
Thương Cô dáng mỏng nghiêng nghiêng trang đài.
Miên man trên quãng đường dài,
Truyền trao con chữ miệt mài vần gieo.
Thầy người lái đò gieo neo,
Chở chuyên kinh sử vỗ theo mạn thuyền.
Xuân đến, thêm tuổi, học siêng,
Em mặc áo mới giữa miền ước mơ.
Non sông chờ đợi điểm tô,
Chung tay xây dựng cơ đồ Việt Nam.
Thơ Nguyên Đức, ngày 14/01/2020.