Nhà thơ Trần Phi, bút danh Hạ Như Trần, Sinh năm 1982, là người con của vùng đất Tuy Hòa, Phú Yên. Chị đã tốt nghiệp Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh, hiện đang sống và làm việc tại Bảo hiểm xã hội Tp. Hồ Chí Minh. Chị đến với thơ ca bằng niềm đam mê từ khi ngồi trên ghế nhà trường. Đề tài trong thơ của chị chủ yếu là những bài tình thơ, sự cách trở trong tình yêu đôi lứa mà tác giả đã cảm nhận từ cuộc sống xung quanh tác giả. Bằng sự nhảy cảm của một người yêu thơ, thích viết, chị đã thổi những mảnh tình ấy vào thơ. Chúng tôi xin giới thiệu những bài thơ hay của chị.
Mã Đại 2020-03-31 23:19:54
Hoá ra cô gái nhà thơ ôm bó hoa kia là Trần Phi mà giờ mới biết . Xin cám ơn Toplis tvn .ĐÓA VÔ THƯỜNG
Dang tay
đón đóa vô thường
Hân hoan chiếm ngự
nhiễu nhương giã từ
Nguyệt phai sắc
rũ suy tư
Gột tâm sửa tính môi cười, thêm yêu
Khắc lên giữa bức tường rêu
Hình cô gái
trong nắng chiều rong chơi
Đôi chân mấp mé vực đời
Dang tay ngửa mặt sầu rơi... mặc sầu.
Hạ Như Trần
NGÀY HẠ VỀ 2
Tháng tư con mãi lục tìm
Bao nhiêu kí ức lặng im tháng ngày
Con chào đời
một cơ may
Tưởng rằng Hạ
với kiếp này... lỡ duyên
Ngẫm thương, nhớ dáng mẹ hiền
Ngày đêm bươn chải chợ phiên gánh gồng
Nuôi con, sớm tối chăm chồng
Trăm nghìn cay đắng, mẹ không một lời
Tháng tư đến
con chơi vơi
Xứ người
đất khách
môi cười... lệ rưng.
Hạ Như Trần
NHỚ MẸ
Tết đến rồi
Con nhớ mẹ, mẹ ơi!
Đầu tóc rối
Mẹ luôn cười
Để dấu che những rã rời cuộc sống
Thương chúng con
Mẹ nai lưng cóng róng
Chịu bao bể dâu, mẹ vô vọng với đời
Mẹ!
Sực tỉnh người
Khi nhìn lại các con thơ
Như hơi thở
Cơn mơ
Một thoáng thiền tâm chạm bến bờ
trần mộng
Chan hoà mênh mông
Con yêu mẹ
Biết yêu mẹ nhiều hơn
Từ khi con bước theo chồng
Cảm phận đàn bà
Con xót xa
Thương mẹ
Mẹ ơi!
Hạ Như Trần
KHÚC MÙA XUÂN
Lá cây nhè nhẹ trở mình
Hoa khoe sắc thắm, tự tình chim ngân
Nôn nao lộc biếc thật gần
Lòng yêu thương mở đón trần gian qua
Đất trời hát khúc giao thoa
Vẳng nghe như tiếng vỡ òa, ngàn xưa
Bà um ngọn khói nghiêng mùa
Sợi mây bay trắng gió lùa phên thưa.
Hạ Như Trần
MONG NGÀY TRỞ LẠI
Em mơ ước thêm một lần trở lại
Đất Hoa Lư mê mải biết bao người
Núi liền núi theo thời gian vững chãi
Dòng Ngô Đồng lúa trải tuổi hai mươi
Em mơ ước thêm một lần trở lại
Nắng Tràng An ta xuôi mái chèo khua
Người thiếu phụ, nụ cười em nhớ mãi
Đẹp hiền hòa vượt con nước sớm trưa
Em mơ ước thêm một lần trở lại
Dạo Cúc Phương vang khúc nhạc của rừng
Nước róc rách tiếng chim muông gió thổi
Bướm dập dờn ngơ ngác bởi mưa giăng
Em mơ ước ta ghé thăm Hang Múa
Động An Tiêm hay còn gọi hang rồng
Từ đỉnh núi ngỡ ngàng như dải lụa
Cuối đời Người chìm trong lẽ sắc không.
Em mơ ước thêm một lần trở lại
Sẽ cùng anh dạo khắp nẻo đường quê
Bừng tỉnh giấc, ta hai miền xa ngái
Đợi nhé anh! em nhất định sẽ về.
Hạ Như Trần
VU VƠ 13
Hương gầy gầy cả thinh không
Khuôn trăng hao khuyết nhớ mong xa vời
Ban mai ngửa mặt kêu trời
Dù trong rối bận vẫn cười lạ chưa?
Tình như pháo nổ giao thừa
Lung linh một thoáng đón đưa nhất thời
Ai ngồi đếm xác pháo rơi
Nhặt lên kí ức à ơi ru mình
Ừ thì! mỏng phận tang tình
Nhưng sao hôi hổi niềm tin hãy còn.
Hạ Như Trần
LANG THANG
Một chiều lang thang phố
Thấy một chú Cún con
Nằm nép mình bên mộ
"Người yêu" Cún không còn
Một chiều lang thang phố
Gặp ánh mắt cụ già
Như vạn điều thổ lộ
Chắc cụ người vô gia
Lại cứ đi trên phố
Như mây chiều lang thang
Tìm người cùng cảnh ngộ
Tôi tìm hoài, hoang mang!
Hạ Như Trần
VU VƠ 11
Trước đây trong mắt em là sương mờ giờ đã là ngọn lửa
Tuổi chạm bốn mươi, một đời người quá nửa
Luôn là chính mình nhưng em cũng cần
tựa một bờ vai
Cuộc đời đôi khi cũng thốt ra những tiếng thở dài
Nhưng mắt em luôn cười và miệng luôn nói lời êm dịu
Giông bão khó khăn em tự mình lo liệu
Em mệt rồi
anh có hiểu hay không?
Hạ Như Trần
VU VƠ 10
Kéo màn
rạp đổ
mặt bôi
Thiếp chàng chàng thiếp hết rồi!
lệ hoen
Giận chăn đơn
oán ánh đèn
Mãi lưu lời hẹn
hồn em thẳm sầu
Lời thu phiêu dạt về đâu?
Xuân tàn trong nhớ xâu xâu nỗi buồn.
Hạ Như Trần
VU VƠ 9
Muốn là
một cánh thiên di
Thỏa bay lượn
tuổi xuân thì trôi nhanh
Mé ao, muôn dặm viễn hành
Tựa lưng vào đám mây xanh giữa trời
Muốn là
thuyền giữa biển khơi
Chân mây bao phủ
không người vãng lai
Trăng chìm chầm chậm, trăng say
Hừng đông hé
khiến tim này xốn xang.
Hạ Như Trần
GỬI NGƯỜI KHOÁC ÁO BLOUSE
Gửi vào đời vạt nắng xuân
Màu nhân ái
vết bụi trần
tơ vương
Ngõ quê
khắc khoải canh trường
Mãi ghi lời mẹ
nặng thương nghiệp nghề.
Hạ Như Trần
CHÊNH VÊNH
Có những ngày em lười cả yêu
Vùi ngủ miệt mài chẳng liều như xưa nữa
Bỏ hết nhớ nhung cũng chẳng cần điểm tựa
Em mệt rồi nhiều vết khứa tim đau
Cứ ngỡ mình như đang giữa bụi gai
Sống giữa lớp sương mờ dày đặc
Nhếch miệng cười trước đời nhiều nút thắt
Huyền hoặc
Nhiễu nhương
Réo rắc
Quay mòng
Chống sậy dài giữa sâu hút lòng sông
Con nước ngược mênh mông... bờ vô định.
Hạ Như Trần
SÀI GÒN TÔI NHÌN THẤY
Anh có biết không?
Trời Sài Gòn rất ngộ
Đang nắng chói chang bỗng mưa như thác đổ
Chiều tan tầm một góc phố ướt nhem
Góc phố kia! nắng bỡn cợt bênhềm
Con Sẻ trắng dang cánh mềm bay vút
Cậu bé đánh giầy trong con ngõ cụt
Ánh mắt buồn côi cút chốn phồn hoa
Cạnh bến sông là cảnh một cụ già
Nằm co dúm mặc xe qua đò lại
Ông lão gầy chiếc xích lô đạp mãi
Kiếm từng đồng rau cải buổi chợ tan...
Cách một dòng sông mà cách biệt ngỡ ngàng.
Hạ Như Trần
MƯA SÀI GÒN
Trời Sài Gòn như có nỗi niềm riêng
Mưa giăng mắc cả một miền xám xịt
Phố vắng vẻ, chỉ còn nghe cút kít
Tiếng xích lô của ông lão bên đường
Trời Sài Gòn, xin trời hãy xót thương
Còn bao cảnh không có giường, chăn ấm
Đời cơ cực, sống tha phương...phận hẩm
Cúi lạy người, xanh thẳm một màu mây.
Ngã ba sông, tôi đang đứng nơi này
Bấc hun hút mắt cay cay khó tả
Lòng thành phố cuộc mưu sinh hối hả
Dòng sông buồn trút giận cả hoàng hôn.
Hạ Như Trần
DUYÊN LỠ
Anh bảo nhớ
những gì nơi gác nhỏ
Ánh mắt tình rọi rõ cả buồng tim
Ta rạo rực mặc ngoài kia giông gió
Muốn gửi trao dù ta đã cố kìm
Anh ước hẹn
khi mây chiều lấp ngõ
Sẽ cưới em kẻo lạc mất, anh tìm
Bao kỉ niệm, đầy yêu thương còn đó
Anh nơi nào? sao anh mãi lặng im
Rơi giọt đắng
buồn vương nơi gác trọ
Từ lâu rồi không nhớ rõ cô đơn.
Hạ Như Trần
VU VƠ 12
Hoàng hôn nắng lụi lưng truông
Chân đơn lạc bước giữa thuôn thuột đời
Bóng đò xưa, lặng tăm hơi
Rực mùa gạo nở ngỏ lời chốn quê
Ta ngồi gặm nhấm bùa mê
Cúc này nở có nơi về giấu hương.
Hạ Như Trần
NHỚ VU VƠ
Chiều về xứ nẫu buồn hiu
Mây đen lấp ngõ cánh diều nghiêng chao
Nhớ người xưa
nhớ hôm nào
Biển êm, sóng vỗ, trăng sao... lạ thường
Đêm về người vượt đại dương
Cùng cha mẹ
người tìm đường tương lai
Trước ngày đi
một chiếc Cài
Tặng tôi người nói: nếu mai vắng người
"Em ở lại phải xinh tươi
Phải luôn giữ, giữ nụ cười trên môi"
Lòng tôi khóc
sợ biển khơi
Nổi cơn thịnh nộ hỡi người biết không
Rồi tôi khấn: một ánh hồng
“Thuyền người cập bến mỏi mong bao ngày”
Ngày đen tối tôi được hay
Sóng to gió lớn vùi thây người rồi
Xóm làng kể
tôi chơi vơi
Lùi vào góc
tôi khóc người tôi yêu.
Hạ Như Trần
NGHIỆP DUYÊN
Ánh trăng loang loáng vách tường
Đêm khuya vắng
cúc dậy hương thơm nồng
Quờ tay nhẹ, vành môi cong
Ta nghe rơi rụng... trôi dòng sương đêm
Hừng đông
rớt xuống bên thềm
Dằm khua bọt sóng, bọt thêm bềnh bồng
Gió mơn trớn, loãng thinh không
Nghiệp duyên vay trả... theo dòng sông mê
Thuyền ngơ ngác
hỏi lối về
Bôn ba vạn nẻo
muội mê
nào ngờ!
Hạ Như Trần