Quảng Trị, vùng đất gợi nhiều cảm hứng cho các nhà thơ hiện đại. Thơ ca ngợi, tự hào về mảnh đất Quảng Trị anh hùng trong thời chiến và cả trong thời bình là đề tài khơi nguồn cho việc sáng tác. Và dưới đây là các bài thơ viết về Quảng Trị hay nhất.
Về lại thành cổ
Năm mươi năm chẵn hôm nay
Nhớ Thành...sông nước trời mây tôi về
Quảng trị xưa nhớ lời thề
Trước bao ký ức bây giờ đổi thay
Trường chinh cứu nước là đây
Quảng trị giũ chốt những ngày năm xưa
Nhụy quyền điên đảo chẳng vừa
Quyết giành Thành cổ...mật là "Lam Sơn"...lam sơn 72.
Quang Trưởng tướng ngụy xua quân
Máy bay...pháo nặng...trực thăng nhảy dù...
Nhiều đợt phản kích lính dù
Giành đi giật lại chẳng từ thương vong
Mùa mưa đến...nước sông dâng
Hầm chốt ngập nước lại càng gian nan
Tám mốt ngày đẫm máu loang
Đi vào dĩ vãng muôn vàn biết ơn
Máu xương nhuộm mốc thời gian
Mộ chung tưởng niệm vô danh một thời
Thương dòng Thạch hãn ngàn đời
Hoa đăng hồn nổi...một thời trẻ trai...
Thơ: Đào Đức Trị.


Quảng Trị đất thiêng
Chẳng có gì kì lạ đâu em
Quảng Trị quê anh như bao miền quê khác
Đất linh thiêng bởi trộn hòa với máu
Những cuộc chiến tranh bom xới, đạn cày
Bến Hải xanh xuôi về biển hiền hòa
Ai nỡ cắt sông, chia đôi dòng nước
Hơn hai mươi năm Hiền Lương hai nửa
Để bên bồi, bên lở cách xa
Mẹ mong con, con chưa thấy mặt cha
Vợ nhớ chồng hơi quen chưa đủ
Chập chờn mơ cả trong giấc ngủ
Ngày anh đi tóc vẫn còn xanh
Vĩnh Linh tuyến đầu luỹ thép đứng canh
Cồn Cỏ pháo đài hiên ngang giữ biển
Vịnh Mốc hầm sâu nghe đất chuyển
Tiếng trẻ khóc, cười át tiếng đạn bom
Cửa Việt, Làng Vây, Đường 9, Khe Sanh
Dốc Miếu, Cồn Tiên hàng rào điện tử
Lưng eo thắt chịu trăm ngàn độ lửa
Ý chí con người mạnh hơn cả thép gang
81 ngày đêm Thành Cổ kiên gan.
Sắt thép chảy, bùn sôi chan máu đỏ
Thạch Hãn ơi! chở bao nhiêu cho đủ
Những linh hồn bất tử với non sông
Chẳng có gì kì lạ đâu em.
Khi lịch sử chọn nơi đây làm phép thử.
Đất hiền lành hóa thành đất dữ
Của kẻ xâm lăng gieo rắc khổ đau.
Mời em về Quảng Trị hôm nay
Đã qua hết những ngày gian khó
Chiến tranh lùi xa, rực màu cờ đỏ
Quê hương yên bình, người hồn hậu, nghĩa nhân
Thắp nén tâm nhang lên bia mộ Trường Sơn
Đường 9, Cổ Thành những ngày tháng bảy
Những địa danh vang lừng một thưở
Nghe từ đất sâu tiếng của cha, anh
Ghé Cửa Tùng, Cửa Việt biển biếc xanh
Nghe sóng vỗ thì thầm bờ cát trắng
Bình minh thức quê ta đầy nắng
Lòng tự hào về Quảng Trị đất linh thiêng.
Tác giả: Song Hiếu


Về Quảng Trị mến thương
ANH về Quảng Trị mến thương
ĐƯA em qua những cung đường quê anh
EM thì tuổi mới xuân xanh
VỀ đây sẽ thấy quê anh tuyệt vời
QUẢNG Trị anh dũng rạng ngời
TRỊ thiên gắn bó cả thời chiến chinh
QUÊ hương nơi chốn quê mình
ANH luôn ghi nhớ bóng hình mẹ cha
CÙNG em về với quê nhà
EM ơi em sẽ thiết tha đón mời
NGƯỢC dòng Thạch Hãn em ơi
XUÔI về phía Sãi sáng ngời hoa đăng
DÒNG sông cá lượn tung tăng
THẠCH Hãn yêu dấu đêm trăng êm đềm
HÃN đi với Thạch thật êm
CÙNG nhau tạo dựng cái tên tuyệt vời
THẢ hồn khắp chốn muôn nơi
HOA đăng rực rỡ đang bơi theo dòng
ĐĂNG quang lịch sử oai phong
ẤM lòng liệt sĩ dưới sông Ba lòng
LÒNG anh luôn nhớ dòng sông
BAO năm gắn bó mà không phai mờ
LIỆT sỹ luôn được tôn thờ
SỸ nông xây đắp giấc mơ hòa bình.
ANH ĐƯA EM VỀ QUẢNG TRỊ QUÊ ANH CÙNG EM NGƯỢC
XUÔI DÒNG THẠCH HÃN CÙNG THẢ HOA ĐĂNG ẤM LÒNG BAO LIỆT SỸ
Thơ: Nguyễn Viết


Quảng Trị anh hùng
Tám mươi mốt ngày đêm lịch sử
Thật hào hùng vinh dự biết bao
Dòng sông Thạch Hãn ngọt ngào
Hiền Lương cầu nối yêu sao quê mình
Nhớ một thuở điêu linh tang tóc
Mỹ rải bom suốt dọc tuyến đường
Bom cày đạn xới bụi vương
Biết bao máu đổ chiến trường Khe Sanh
Pháo đạn bắn gẫy cành săng lẻ
Tiếng em thơ gọi Mẹ nghẹn ngào
Nhói lòng đau xót biết bao
Máy bay oanh tạc thét gào bom rơi
Các chiến sĩ không rời tay súng
Chí kiên cường anh dũng xông pha
Giữ yên mảnh đất quê nhà
Mong ngày thống nhất cờ hoa đủ màu
Lớp Cha trước…con sau tiếp bước
Đường Trường Sơn xuôi ngược đoàn người
Hòa bình hạnh phúc muôn nơi
Vọng vang tiếng Bác đời đời nhớ ơn
Dù gian khổ không sờn ý chíN
hững người con thế kỷ hai mươi
Về thăm Thành Cổ nghẹn lời
Trầm hương dâng kính chẳng vơi nỗi buồn.
Cẩm Phả – 20/ 7/2020
Thơ: Bằng Lăng Tím


Quảng Trị miền đất yêu thương
Chiều thành cổ sương mù giăng khắp lối
Tiếng ru êm gió nhẹ thổi lay cành
Biển Cửa Tùng vẫn thăm thẳm màu xanh
Con thuyền nhỏ chòng chành nơi bến đợi
Vùng địa đạo mong một lần ghé tới
Cầu Hiền Lương mời gọi bước chân về
Sông xuôi dòng ôm dải đất miền quê
Thành phố trẻ tràn trề bao ước vọng
Hoàng hôn ngả rì rào muôn tiếng sóng
Ôm ấp bờ cháy bỏng nụ hôn yêu
Quảng Trị ơi! Còn có biết bao điều
Muốn san sẻ thật nhiều về nơi ấy
Từng tấc đất đang hồi sinh thức dậy
Chiến tranh qua còn đấy vết thương lòng
Em sẽ về cho Mẹ khỏi trông mong
Gom sợi nắng tươi hồng em gửi tặng.
11/ 11/2017
Thơ: Bằng Lăng Tím


Quảng Trị quê em
Quảng Trị quê em có những gì
Đường làng chen chúc dãy hoa quỳ
Hoa vàng mấy cánh gieo thương nhớ
Thị xã u buồn buổi em đi
Quảng Trị quê em mọc lắm xoan
Hoa xoan tim tím tuổi đang tròn
Cho em mắt biếc thêm mơ mộng
Ánh nắng nhẹ rơi buổi hoàng hôn
Quảng Trị quê em lắm gió lào
Những bờ cát trắng rặng phi lao
Chiều ra nghịch nước tìm sò ốcN
ghe gió lùa sang những ước ao
Quảng Trị quê em nhớ lắm cơ
Ba me còn đó, ngóng trông chờ
Bà con thân thuộc, bao nhiêu kẻ
Đường phố trường xưa kể hết mô
Nhớ răng nhớ lạ nhớ như ri
Quảng Trị quê em đẹp nhất nhì
Quê mẹ quê cha từ thưở nớ
Thầy ơi, nhớ quá, biết làm chi
Em cứ an lòng học giỏi nha
Mai kia trở lại ghé quê nhà
Chuyên viên du lịch và văn hóa
Kể chuyện quê hương đất nước ta.
Tác giả: Nguyên Đỗ


Cây phượng vĩ trong thành cổ Quảng Trị
Hè về nơi Thành cổ
Trong rát gió lào
Cây phượng vỹ vươn cao
Trổ bông hồng rực đỏ
Nhưng phượng ơi ! Hãy nhớ
Mùa hè này năm xưa
Của một thời hoa lửa
Nơi đây là chiến tranh .
Sau mỗi bức tường thành
Bao chiến binh dũng cảm
Không sợ chi bom đạn
Không quản ngại hy sinh
Đã chiến đấu quên mình
Giữ gìn từng tấc đất
Giành thế cờ chiến cuộc
Không một ai lùi bước
Phượng ơi ! Quên sao được
Ngày kết thúc chiến tranh
Bao nhiêu mái đầu xanh
Nằm lại nơi Thành cổ
Máu các anh nhuốm đỏ
Cờ Tổ quốc hôm nay .
Đang ngạo nghễ tung bay
Trên tượng đài Thành cổ.
30/6/2022.
TG: Lưu Quang Tịnh.


Về Quảng Trị
Bữa ấy con về Quảng Trị không mưa
Nắng Trường Sơn dư thừa trên bia mộ
Bao nhiêu người có cùng chung ngày giỗ
Thắp nén hương trầm thành cổ rêu phong
Bữa ấy con về Thạch Hãn nước trong
Mái chèo khua khe khẽ dòng sông mẹ
Thật nhẹ nhàng thôi êm đềm em nhé
Dưới sâu kia lặng lẽ chốn anh nằm
Bữa ấy con về xin được đến thăm
Cây Bồ Đề thiêng bên đài tưởng niệm
Phật đã sinh ra trên vùng đất hiếm
Chỉ lối dẫn đường tìm kiếm người thân
Bữa ấy con về xin được dừng chân
Đồi Bến Tắt bao mộ phần để trống
Một dải Trường Sơn đèo cao gió lộng
Bao con người mãi sống tuổi hai mươi
Con xin về dẫu chỉ một lần thôi
Nén hương thơm…..
Dâng lên người…..
Tổ quốc !
Tác giả: Hồng Giang


Tôi lại về Quảng Trị
Tôi đã về Quảng trị rồi đây
Đã thắp nhang tri ân đồng đội
Kính cẩn trên lầu 81 ngày đêm vang dội
Vào bảo tàng ghi chiến tích đẹp thay
Tôi vào thăm Quảng Trị hôm nay
Để được đọc lá thư tình bất tử
Anh Huỳnh, Chị Xơ sáu ngày làm vợ
Cổ tích là đây, muôn thuở tạc ghi lòng
Thành cổ hôm nay dưới ánh nắng hồng
Chứng tích thần kỳ muôn ngàn năm ghi mãi
Chuyền lại cháu con lưu danh thời đại
Thành cổ thần kỳ - Chiến tích vinh quang
Có một ngày tôi cùng đồng đội lại thăm
Dòng Thạch Hản muôn ngàn năm vẫn vậy
Thả Hoa đăng, hoa ơi đừng chạy đấy
Quấn quanh cầu cho đồng đội ở đáy sông
Lên Đường chín, cùng đồng đội đến thắp nhang
Hai nghĩa trang, hơn Hai mươi ngàn ngôi mộ
Trời Trường Sơn hôm nay mưa như thác đổ
Nước mắt đầm đìa. Ai đó khóc ai ?...
Đến dãy Trường Sơn, Ai ơi xin nhớ
Đất dưới chân ta đồng đội tôi nằm
Tuổi Hai mươi nguyện lên đường đánh Mỹ
Tổ Quốc – Mẹ hiền quyết giữ trọn ngàn năm./.
(Lấy ý thơ Lê Bá Dương để kết bài thơ này)
Thơ: Lê Thuần.


Tháng bảy về
Tháng bảy về đồng đội của tôi ơi
Đêm hoa đăng lại sáng trời Quảng Trị
Dòng Thạch Hãn mấy mươi mùa yên nghỉ
Các anh nằm cho chân lý Non Sông
Tháng bảy về đồng đội của tôi ơi
Ta lại nhớ về một thời hoa lửa
Lưng ba lô chúng mình cùng một lứa
Nay tôi già bạn vẫn thuở đôi mươi
Tháng bảy về đồng đội của tôi ơi
Yên nghỉ nhé trọn một đời trai trẻ
Dòng Thạch Hãn những đêm hè bình lặng
Ôm vào lòng bao xương trắng quê hương
Tháng bảy về gợi nhắc những đau thương
Nay đất nước trên con đường rộng mở
Ngàn bông hoa đón anh về đua nở
Vòng tay đợi chờ đất mẹ NON SÔNG.
Thơ: Đỗ Văn Khoa.

