Sài Gòn hoa lệ từ lâu đã là một trong những chủ đề được yêu thích trong thi ca. Sài Gòn đẹp ở những cơn mưa hối hả, đẹp ở những quán cafe ven đường rộn rã, đẹp bởi những con người thuần khiết và nhân hậu. Trong bài viết hôm nay Toplist xin giới thiệu đến bạn một số bài thơ hay viết về Sài Gòn.
ĐÊM SÀI GÒN
Đêm Sài Gòn, gió lạnh thổi từng cơn
Đâu ai biết tôi cô đơn đến lạ
Người đến chưa bao lâu, người đã đi vội vã
Tôi chưa kịp vui mừng đã buồn bã triền miên
Đêm Sài Gòn, từng chiếc lá rơi nghiêng
Tôi lê gót lặng yên trong bóng tối
Giọt nước mắt rớt xuống môi nóng hổi
Sao lòng người lại thay đổi quá nhanh ?
Đêm Sài Gòn vằng vặc ánh trăng thanh
Tình đôi lứa mong manh như vậy đó
Lời say đắm tôi còn chưa kịp ngỏ
Người đã hững hờ buông bỏ một bàn tay
Đêm Sài Gòn, hơi lạnh buốt bờ vai
Bao ước vọng đã phôi phai, tan biến
Đêm Sài Gòn lung linh trong ánh điện
Tôi rảo bước một mình, ôn lại chuyện tình yêu....
- Trương Tuyết Nghi -
SÀI GÒN NGÀY CUỐI NĂM
Xuân đã về Tết cũng sắp đến nơi
Phương trời Nam lòng đầy vơi thương nhớ
Sáng ba mươi ngày cuối năm phiên chợ
Ta không về biết ai có về không
Đào ngoài Bắc năm nay có rực hồng
Mai Sài Gòn giờ đây bông vàng thắm
Nơi xứ xa nhớ đào phai nhiều lắm
Nỗi nhớ âm thầm sâu thẳm trong ta
Dù trong này cũng đủ cả rượu hoa
Có bánh chưng từ quê nhà gửi tới
Sao trong ta vẫn nhớ thương vời vợi
Cơn mưa phùn làm sao gởi vô Nam
Tết Sài Gòn nắng vẫn cứ chang chang
Ta bước đi lang thang từng góc phố
Thấy những gốc đào nhà ai đang nở
Chắc Tết có người cũng nhớ quê hương
Bao năm rồi Tết đến cứ vấn vương
Sao trọn vẹn cả đôi đường hai ngả
Miền Bắc hoa đào ôi sao nhớ quá
Miền Nam mai vàng ta đã thầm thương.
- Nguyễn Đình Huân -
SÀI GÒN NGÀY MỚI
Sài Gòn sáng sớm bình minh
Trời xanh, mây trắng hữu tình đó đây
Phố xưa nhung nhớ tình dày
Nhớ người xưa ấy tình say năm nào
Nhớ giây phút, đắm thương trao
Tình say mơ mộng, ngọt ngào, bên nhau
Nhớ người hò hẹn trước sau
Ngày đêm tơ tưởng sắc màu, thuỷ chung
Lời yêu hẹn ước tương phùn
Trăm năm tơ tóc, tình chung, đợi chờ
Sài Gòn ngày mới nên thơ
Gởi về người ấy, mộng mơ thuở nào
Tình ta mãi mãi nhớ nhau
Hạ sang hò hẹn, tình trao ngọt ngào….
- Minh Đức -
21.06.22..
SÀI GÒN VÀ MÙA THU
Trời Sài Gòn lác đác cũng vào thu
Nắng trải nhẹ cơn gió ru êm ả
Cành phượng vĩ đong đưa từng chiếc lá
Chầm chậm rơi làm vàng cả con đường
Trời xuống dần sương mù lại nhẹ vương
Nắng lấp ló trên bức tường rêu phủ
Hoàng hôn nhẹ hàng me buồn ủ rũL
á bàng xanh nay lại cứ đỏ dần
Trời Sai Gòn thu về thấy lâng lâng
Màu xám xịt của những vầng mây tối
Cơn mưa đến rồi lại đi rất vội
Khi trời quang cả lối ngập lá vàng
Trời Sài Gòn lác đác thấy thu sang
Không lạnh lẽo chỉ mênh mang dìu dịu
Như cảm nhận mùa hạ còn cố níu
Nên mùa thu còn thiếu chút gợn buồn
Vào mỗi chiều cơn mưa lại sầu tuôn
Thu phong lạnh khẽ luồn trong nỗi nhớ
Trời vàng võ tiễn hạ đi thu ở
Nghe miên man của một thuở yêu người
Trời Sài Gòn thu cũng đẹp người ơi
Hoàng hôn xuống ngắm khung trời bảng lảng
Được cảm nhận trong niềm vui lai láng
Gió heo may đang lảng vảng quanh mình.
- Thanh Hùng -
SÀI GÒN THÁNG BẢY
Tháng bảy đến đây rồi em ạ
Bầu trời bớt xanh cứ ngả màu xam xám
Bởi những cơn mưa ngâu ảm đạm
Tháng Bảy về ngõ phố cũng vắng tanh
Bầy trẻ thơ không còn tụ tập
Ve cũng thôi ngân mải đi trốn mưa rồi.
Tháng Bảy về anh bỗng thấy chơi vơi
Anh nhớ anh tiết mưa thêm buồn bã
Ngày mưa ngâu bên đường ai đứng đợi
Chờ ai trong vợi vợi mưa sa.
Tháng Bảy về rồi tháng Bảy sẽ qua
Nỗi buồn của anh cũng hoá mưa rơi
Về đi em đừng đợi đừng chờ nữa
Hết tháng Bảy rồi mong thu tới cùng em...
-Sưu tầm-
SÀI GÒN TÌNH THU
Sài Gòn thu, mưa bay mùa lá rụng
Xác xơ gầy, thương lắm những hàng cây
Trời cuối thu se lạnh gió heo may
Gởi về em nơi đây đầy nhung nhớ.
Đã bảo là mơ chi chiều lá đổ
Để thẫn thờ vương vấn mãi không thôi
Âm vang xưa xào xạc đến bao giờ
Một chiếc lá rơi, buồn thôi cũng đủ.
Đã bảo thương chi Ngưu Lang-Chức Nữ
Tình buồn muôn thuở, lạnh giá mưa Ngâu
Nước mắt dành cho hạnh ngộ năm sau
Đến bao giờ lá theo mưa về cội.
Ngõ im lìm, cửa nhà ai khép vội
Hắt ánh vàng loang lổ dấu mưa đêm
Bước chân đi, nỗi nhớ bỗng rất mềm
Sẽ rất nhớ, tình đi không trở lại.
Sẽ rất buồn, một ngày mai ái ngại
Ai tìm ai bên đời vắng hương thu
Ta lạc nhau trong bóng tối ngục tù
Hương ngọc lan đâu đây, mùi rêu cũ.
-PNT-
Sài Gòn, 10.2021
SÀI GÒN CÓ NHỮNG NGÀY THƯƠNG ĐẾN LẠ!
Sài Gòn có những ngày buồn lắm anh ơi!
Thành phố bị cách chia bởi hai đầu nỗi nhớ
Khoảng không gian cũng hóa thành vụn vỡ
Những mảnh đời chật hẹp xót đau.
Sài Gòn có những ngày ta thực sự xa nhau.
Em đếm lá rơi chẳng ngóng anh về phố cũ
Phố của chúng mình như chìm vào giấc ngủ
Chẳng ngược xuôi đông đúc tựa ngày nào.
Sài Gòn có những ngày thèm khát sự ồn ào
Kẻ bán người mua nụ cười tỏa nắng
Phố nép mình bên hàng cây vắng lặng
Hàng me buồn hiu hắt dưới cơn mưa.
Sài gòn có những ngày xe cộ lưa thưa
Vắng những bàn chân phố hóa thành nỗi nhớ
Có bao phận đời cũng hóa thành dang dở
Trong lo toan cơm áo nhọc nhằn.
Sài Gòn có những ngày đắm mình trong bao nỗi khó khăn.
Dịch bệnh bao vây bao con người cùng khó
Thất nghiệp đói nghèo len vào từng ngõ nhỏ
Người tử tế hóa bần cùng chỉ bởi miếng cơm ăn.
Em vẫn nơi đây đâu quản ngại nhọc nhằn
Chỉ thương các con thơ ánh nhìn ngây dại quá
Chúng ước một ngày bình yên đến lạ
Chẳng có cách ly chia cắt tựa hôm nào.
Sài Gòn có những ngày mưa xối xả ồn ào
Chỉ ước cơn mưa cuốn đi tất cả.
Những gì hôm nay bỗng hóa thành xa lạ
Để thành phố trở mình thức dậy những ngày sau.
Sài Gòn có những ngày người với người sống để thương nhau.
Sẻ chia từng bữa cơm, mớ rau trong chiều vội vã
Ánh mắt bao dung chạnh lòng thương đến lạ
Những phận đời ... nơi đất khách tha hương.
Sài Gòn có những ngày thương đến là thương!
- Nghinh Nguyễn -
SÀI GÒN CHIỀU TRỞ GIÓ
Chiều nay Sài Gòn trở gió
Thấy lòng trống vắng, ngổn ngang
Biết cùng ai, người để ngỏ
Tiếng yêu dẫu có muộn màng?
Chiều nay Sài Gòn mưa ướt...
Một mình phố vắng cô đơn
Biết cùng ai, người chung bước
Đường khuya bóng ngã chập chờn?
Chiều nay Sài Gòn lạnh lắm
Mà mình thì vẫn tay không
Biết tìm đâu bàn tay nắm
Ủ cho ấm áp cõi lòng?
Chiều nay Sài Gòn đơn lẻ...
Ly cà phê đắng riêng ta
Biết tìm ai, người chia sẻ
Gửi trao năm tháng thật thà?
Chiều nay Sài Gòn đưa đón...
Bao tình nhân bước chung đôi
Em ơi, hay là thỉnh thoảng
Giả như ta đã yêu rồi.
- Kim Mi -
SÀI GÒN ƠI GỬI CHÚT TÌNH SÂU LẮNG...!
Sài Gòn ta đang từng ngày trăn trở
Phố nép mình trong nhịp thở cách ly
Góc quán quen, con đường nhỏ em đi
Giờ vắng lặng ôm siết ghì thương nhớ.
Sài Gòn ơi ta yêu Người một thuở
Tuổi đôi mươi mang sách vở bên mình
Chân chạm đến bao ngõ phố lung linh
Lòng háo hức kết giao tình thương mến.
Sài Gòn ơi vẫn còn nhiều lưu luyến
Chân ngập ngừng muốn đến một lần thăm
Giấu niềm đau cùng với phố âm thầm
Từng ngõ nhỏ đang thăng trầm giữa dịch.
Sài Gòn ta vẫn từng ngày thút thít
Nén đau thương rưng rức khoé mi sầu
Nét môi duyên giờ không thấy nơi đâu
Bởi giãn cách nên hai đầu nỗi nhớ.
Sài Gòn ơi vẫn chờ ngày rực rỡ
Phố lên đèn ta gặp gỡ hoan ca
Thoả mong chờ bao thương nhớ cách xa
Tan dịch bệnh nhà nhà vui sum họp.
Sài Gòn ta sẽ bộn bề tấp nập
Đón mọi miền đến lập nghiệp an cư
Người Sài Gòn lòng nhân ái có dư
Gặp khó khăn không chần chừ giúp đỡ.
Sài Gòn ta sẽ vang từng nhịp gõ
Cuộc sống rồi cũng sẽ sớm hồi sinh
Đêm Sài Gòn lại rực rỡ lung linh
Phố của ta vẫn nghiêng mình đón nắng.
- Sưu Tầm -
SÀI GÒN MÙA ĐÔNG
Em ở trong này không có mùa đông
Suốt tháng năm đón nắng hồng rực rỡ
Nay nổi bão cơn mưa hoài trăn trở
Trời ngủ quên mây còn ngỡ u buồn
Ngó ra ngoài nhìn từng giọt mưa tuôn
Lòng héo hắt nước trên nguồn chảy mãi
Phố vắng lặng nghe lòng mình hoang hoải
Lại thầm mơ nắng trở lại tươi hồng
Thấy tim mình giá lạnh buổi chiều đông
Anh về nhé sưởi tim nồng ấm lại
Câu hẹn ước quên rồi người đi mãi
Để nơi này ta trống trải sầu vương
Tuổi xuân qua cũng phai nhạt má hường
Tóc xanh đã điểm màu sương trăng trắng
Sài Gòn bỗng ngó hoàng hôn vắng lặng
Ta một mình ngồi cay đắng lệ rơi.
- Chuyển Tạ -
NGƯỜI SÀI GÒN
Mình vào Sài Gòn sống cũng đã lâu
Từ lúc thanh xuân giờ mái đầu chớm bạc
Con người Sài Gòn thiệt tình chất phác
Zậy nói zậy không nói khác được đâu
Người Sài Gòn rất thích được gặp nhau
Ít phân biệt người giàu hay kẻ khó
Quán cóc vỉa hè zui là chuyện nhỏ
Sống có tình để cho gió bay đi
Người Sài Gòn sống vội vã mọi khi
Ở Sài Gòn làm nghề gì cũng sống
Sài Gòn vô tư người đông đất rộng
Đã gặp một lần là hổng muốn quên
Mời nhau nhậu nhiều khi chẳng biết tên
Nhậu một lần là trở nên bằng hữu
Đất Sài Gòn cũng là nơi tề tựu
Cả ba miền về bên cửu Long Giang
Cách xưng hô trong những lúc luận đàm
Mày tao choa mi chẳng làm khó dễ
Sài Gòn ơi sao mà thương đến thế
Người Sài Gòn cứ sống để yêu nhau.
- Nguyễn Đình Huân -
Sài Gòn, Ngày 18/09/2015
SÀI GÒN THƯƠNG MẾN
Sài Gòn, Sài Gòn hai mùa mưa nắng
Cơn nắng vàng nhè nhẹ dìu em đi
Phố đông người ghì chân em chậm lại
Một không gian ôm chặt các công trình
Ngày trở lại chúng mình cùng hội ngộ
Ngắm Sài Gòn thay đổi với hương hoa
Một cuộc sống bôn ba đầy vội vã
Thúc giục người mọi ngã lúc về đê
Người nhộn nhịp càng làm thêm sôi động
Một Sài Gòn bận rộn chuyện bán buôn
Thành phố trẻ luôn vươn mình đi tới
Em trở về với bao điều khác l
Đôi tình nhân nấn ná chờ đợi nhau
Trời vừa sáng người đua nhau mọi ngả
Cuộc sinh tồn hối hả những lo toan
Em trở về tìm lại những miếng ngo
Nơi góc phố vẫn còn đôi quan gánh
Có cụ già hân hạnh đón người quen
Món bún ấy qua bao đời truyền lại
Một Sài Gòn mãi mãi cứ nhớ thươn
Em trở lại muôn trùng con đường mới
Như chào mời du khách khắp mọi nơi
Một thành phố không rời xa hiện đại
Bước ra đường bao cô gái đẹp xinh.
- Nguyễn Dũng -
SÀI GÒN XUÂN MÃI XANH
Sài Gòn xuân, Sài Gòn trẻ mãi,
Rất diệu kỳ sức sống dẻo dai!
Vượt chông gai, san bằng chướng ngại,
Ba trăm năm - một quãng đường dài.
Sài Gòn xuân, Sài Gòn ngát xanh
Nắng tràn trên phố, nắng long lanh,
Hướng dương vàng rực như màu nắng,
Chim câu thanh thản nét an lành.
Sài Gòn xuân, áo ai màu trắng
Giữa lằn ranh sinh tử mỏng manh,
Đôi cánh thiên thần không mỏi mệt,
Đưa Sài Gòn trở lại vùng xanh.
Mặt trận im lìm không tiếng súng,
Dắt dìu nhau qua một khúc quanh,
Bao người đã hy sinh thầm lặng,
Cho Sài Gòn xuân mãi ngát xanh.
.............
Lịch sử Sài Gòn đến nay là 324 năm. Thành phố Sài Gòn được khai sinh vào đầu năm 1698 do Lễ Thành Hầu Nguyễn Hữu Cảnh (1650 - 1700) theo lệnh Chúa Nguyễn vào Gia Định tổ chức bộ máy chính quyền đầu tiên cho vùng đất Nam Bộ.
- Nga Nguyễn -
GỌI TÊN EM SÀI GÒN
Sài Gòn ơi tôi muốn gọi tên người
Khi bất chợt nhớ về nơi xa ấy
Những hình ảnh bỗng dưng ùa thức dậy
Đến với em run rẩy tặng bó hồng.
Nhớ Sài Gòn nơi có một con sông
Điện xanh đỏ tím hồng in góc phố
Nơi cửa ngõ dòng người như thác đổ
Hẹn gặp em ở chỗ thiệt đông người.
Ơi Sài Gòn nhớ lắm nụ cười tươi
Còn chờ đợi sao giận người không nói
Sài Gòn vẫn trong tôi thường nhắc gọi
Nhớ tàn canh le lói vạn sao trời.
Kỷ niệm nào cùng dạo phố em ơi
Nụ hôn ấm gọi mời hồn vụn vỡ
Giờ luyến tiếc nhưng chỉ là lỡ dở
Khi xa rồi duyên nợ giấc chiêm bao.
Sài Gòn ơi ta nhớ những ngọt ngào
Vòng tay ấy nôn nao người ta mãi
Dù không nói nhưng biết người ở lại
Nhói buồng tim tê tái lệ ướt nhèm.
Nhớ lạ lùng Sài Gòn giống như em
Luôn tươi trẻ chút lạ kèm hào nhoáng
Tôi nhớ tóc mùi hương trầm gió thoảng
Lúc người ta thấp thoáng ở cuối đường
Nhớ Sài Gòn với ngàn vạn yêu thương!
- Đào Văn Cứu -
08/01/2022
SÀI GÒN NHỮNG CHIỀU MƯA
Cơn mưa hạ chiều nay, giăng lối
Gió và mây bối rối, trời xa.
Phố vẳng vẻ, đường quan là lạ
Hỡi người xưa, nay đã nhạt nhoà…!
Nay Sài Gòn, lối xưa xa vắng
Cơn mưa chiều trĩu nặng, giọt thương...
Em còn nhớ Sài gòn thầm lặng
Trái tim nồng, lắng đọng vấn vương
Sài Gòn nhớ, canh trường không ngủ
Phố đèn đêm, ủ rủ chờ mong
Bao lưu luyến tình thân, ngày cũ
Nơi hẹn hò, nở nụ kết hoa
Cơn mưa hạ, chiều xa, tường tỏ
Lòng lâng lâng, muốn ngỏ, nụ tình
Anh mãi nhớ chiều mưa hôm đó
Mình bên nhau, rạng rỡ, môi xinh.
- Minh Đức -