Có rất nhiều cái tên được dùng để đặt cho Đà Lạt như:Thành phố Ngàn hoa, Xứ sở tình yêu, thành phố mộng mơ, thành phố buồn, Xứ hoa đào… Thiên nhiên lẫn con người Đà Lạt đã đi vào những áng văn thơ, những bức tranh ảnh, nghệ thuật, và trong tim mỗi con người. Dù có cố gắng miêu tả thế nào, chỉ khi tự mình đặt chân đến, bạn mới có những cảm nhận chân thật nhất của riêng mình. Bài viết này Toplist cũng viết về vấn đề liên quan đến Đà Lạt. Sau đây hãy cùng Toplist tìm hiểu nhé.
Đà Lạt mộng và hoa
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Đưa em dạo phố sương mù
Hiu hiu gió thổi mây mù bay bay
Đà Lạt phố núi chiều nay
Hoa vàng trải lối hương bay nồng nàn.
Dã quỳ kêu hãnh sắc vàng
Hoa cúc đại đóa dẫn mùa thu sang
Phăng- xê tím thẫm hôn hoàng
Đồi Cù lộng gió nắng vàng thông reo.
Cam Ly thác đổ trên đèo
Langbiang nhớ xóm nghèo vườn hoa
Sương giăng mây trắng là đà
Màu hoa Đà Lạt mộng hoa chập chùng.
Tình yêu Than thở thủy chung
Hồ Xuân Hương nhớ trùng trùng cao nguyên
Đà Lạt nợ Đà Lạt duyên
Đà Lạt hương sắc nghiêng nghiêng Sài Gòn.
Thiên tình sử Langbiang
Tác giả: Đệ Nhất Hoa
Đã đôi lần tôi ghé đến quê em
Đà Lạt mộng mơ sương giăng khói tỏa
Đứng giữa cao nguyên bồng bềnh mây gió
Nghe kể về thiên tình sử Lang- Biang…
Câu chuyện tình chàng người Lát tên K’Lang
Và nàng sơn nữ tên H'Biang xinh đẹp
Nghiệt ngã thay tình yêu không được phép
Bởi cản ngăn định kiến của buôn làng...
Một buổi sáng sương mờ vẫn chưa tan
Chàng Lang đi săn còn nàng Biang hái thuốc
Chàng dũng cảm cứu nàng khỏi móng vuốt
Của bầy thú hoang định hãm hại nàng
Tình cờ quen nhau nàng đã mến chàng
Và K’lang cũng thấy lòng xao xuyến
Tay trong tay bịn rịn đầy lưu luyến
Những thẹn thùng chớm nở khó mà quên
Từ gặp gở và sinh lòng cảm mến
Họ yêu nhau thật say đắm ngọt ngào
Thề trọn đời sẽ luôn mãi bên nhau
Tình yêu đầu gửi trao lời hẹn ước
Nhưng lời nguyền đã có từ đời trước
Giữa hai bên truyền kiếp mối thù hằn
Hai bộ tộc đã kiên quyết cách ngăn
Và trừng phạt không được bên nhau nữa
Tình yêu đẹp với lời thề đã hứa
Họ vẫn quyết tâm tìm đến với nhau
Bỏ buôn làng trốn lên đỉnh núi cao
Không ai biết và kết thành chồng vợ
Những tháng ngày hạnh phúc không lo sợ
Chàng đi săn còn nàng hái quả rừng
Tưởng hạnh phúc sẽ đẹp mãi không dừng
Nhưng định mệnh thật sao mà có lỗi
Nàng bị bệnh chữa trị hoài không khỏi
Nên chàng Lang phải quay lại buôn làng
Báo mọi người để tìm cách cứu nàng
Nhưng buôn làng lại nhẫn tâm truy đuổi
Chàng và nàng cùng chạy lên đỉnh núi
Đến vực sâu là đã hết đường rồi
Nàng quỳ xuống xin cha tha thứ tội
Nhưng dân làng nhất quyết chẳng chịu nghe
Lễ giáo phong kiến tục lệ khắt khe
Bắn tên độc buộc K’Lang phải chết
Nàng Biang bay người ra che hết
Giọt máu hồng ướt đẫm cả ngực nàng
Chàng K’Lang đau xót bàng hoàng
Ôm xác vợ mà khóc trong tiếc nuối
Nước mắt chàng đã chảy thành dòng suối
Mà ngày nay tên là suối Dankia
Rồi chàng Lang cũng đã mãi đi xa
Bên cạnh nàng với tình yêu bất tử
Lang- Biang đã trở thành thiên tình sử
Cho tình yêu đẹp mãi đến muôn đời.
Đưa nhau bốn mùa
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Đưa nhau về mùa xuân
Khi mai vàng chớm nở
Khúc xuân tình em hát
Trời lồng lộng xuân hồng.
Đưa nhau về mùa hạ
Khi mùa xuân đi qua
Hát nỗi buồn hoa phượng
Ru nhau tuổi học trò.
Đưa nhau về mùa thu
Đà Lạt ngậm sương mù
Đồi Cù gió thông reo
Ru nhau khúc hát thu.
Đưa nhau về mùa đông
Trời lập đông lành lạnh
Cà phê sáng mai hồng
Tan nỗi buồn đêm đông.
Đưa nhau về bốn mùa
Đời xuân hạ thu đông
Nhớ nhớ thương nát lòng
Hỡi anh có biết không.
Đà Lạt cuối thu
Tác giả: Hồng Liễu
Về từ độ ấy cuối thu
Đà Lạt ơi vẫn sương mù trong ta !
Ắp đầy thành phố màu hoa
Nhắc lòng ta nhớ chiều xa bồi hồi
Ơ kìa mây trắng lặng trôi
Lời ca ai hát mình tôi nhớ thầm…
Giấu lòng vào chốn lặng thinh
Đà Lạt ơi, nỗi nhớ duyềnh trong tim.
Thăm Đà Lạt
Tác giả: Phạm Ngọc Toàn
Đường lên Đà Lạt sáng nay
Cờ đỏ sao vàng phấp phới bay
Xe chạy thành dòng như nước chảy
Đồi thông dào dạt gió cùng mây.!
Anh đã về đây lại đến đây
Hồ Xuân dạo bước mây trắng bay
Anh gửi đôi lòi vào trong gió
Chuyển đến cho nàng những đắm say.,
Một năm về trước cũng nơi này
Đồi thông thoang thoảng hương cỏ may
Cùng em dạo bước đi trong nắng
Hồ Xuân soi bóng tay nắm tay.!
Anh lại về đây lại đến đây
Vẫn đồi thông đó vẫn rừng cây..
Tình em đã bay vào trong gió
Ngơ ngẩn mình anh..đám cỏ may..!!!
Đà Lạt phố thương
Tác giả: Trần Tuấn Anh
Lặng nhìn thương giọt mưa rơi..
Lòng ai thương nhớ bóng người phương xa.
Thông reo như khúc tình ca..
Nhớ mong ngày tháng...đợi chờ vấn vương
Phố xa nên cứ nhớ thương
Đồi cao..gió lộng sương rơi mơ màng
Nhớ ai dáng nhỏ dịu dàng
Thiết tha tôi tiếng lang thang câu tình
Nhớ nhau mấy thuở tình mình...
Lòng thương ai thấu.. câu tình gọi nhau.
Núi cao sương thắm má đào
Lặng yên anh nhớ.. ngọt ngào môi em..
Chiều thu gió thổi bên thềm
Sương rơi ướt đẫm bên thềm ru êm.
Vấn vương tóc phủ vai mềm..
Tiếng chuông thương nhớ nhà thờ gọi ai
Chân buồn đếm bước u hoài
Kết hoa chờ đợi..ngóng trông gọi mời
Đà Lạt ơi...người ở phương trời
Cho tôi tiếc nuối tình người với tôi..
Chiều Đà Lạt
Tác giả: Hồng Liễu
Chiều Đà Lạt hoàng hôn
Tím chân đồi bảng lảng
Một mình rừng thông vắng
Thẫn thờ tôi mình tôi
Nghe mơ màng tiếng suối
Như lời kẻ xa nhà
Gió chiều ngân nga hát
Đà Lạt chìm thu ca
Thung lũng tình yêu nhớ
Mưa lất phất tìm về
Đôi tình nhân bên dốc
Lời yêu thầm lắng nghe
Lá vàng rơi thềm vắng
Dã quỳ bừng sắc hương
Kìa đồi thông hai mộ
Gọi đêm về mượt sương.
Đà Lạt trong tôi
Tác giả: Minh Nguyệt
Đà Lạt một sáng tinh mơ
Bước chân xuống phố hồn thơ mơ màng
Thoát nghe tim đập rộn ràng
Cất lên tiếng gọi mơ màng tình say
Đây hồn than thở ngất ngây
Đây đồi hai mộ vẫn đầy nét xuân
Đây bước chân kẻ phong trần
Lang thang cõi mộng, tình trần đa đoan
Thông reo, gió gọi mây ngàn
Cam ly réo rắt, nhịp đàn ái ân
Xuân Hương sóng gợn xa gần
Parenn dốc thẳm bước chân dập dồn
Lòng nghe thoáng chút bồn chồn
Cất lên tiếng gọi... Mơ hồ người ơi ...
Đà Lạt chiều tà
Tác giả: Duy Son
Chiều tà bên gốc thông già
Ngắm lá lá rụng ngắm hoa hoa tàn
Ngắm người, người ngoảnh mặt ngang
Ngắm mây mây cũng vội vàng bay qua !
Trước sau chỉ một mình ta
Có nên đi tiếp hay là dừng chân?...
Một ngày bỗng nhớ
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hùng
Nhấp nhô đồi, nhấp nhô mái ngói
Con dốc dài con dốc quá cao
Anh rã rời chân theo chiều quá vội
Thung lũng Tình yêu còn ở tận nơi nào
Bỗng nhiên phố đêm nay se se lạnh
Vẫn xôn xao hoa làm chợ lắm sắc màu
Quán nhỏ, phượng tím nghiêng một nhánh
Cho tình cờ ta lại quen nhau
Nụ cười ai như sao rơi đáy mắt
Tóc che nghiêng cho phố dịu dàng đêm
Anh giật mình con tim se thắt
Bởi hôm nào anh có bỗng nhiên em
Hồ Xuân Hương thoáng lung linh huyền ảo
Giấc mơ nào ùa lại quá hồn nhiên
Em cứ thẹn thùng vân vê tà áo
sợ mai này anh tiếc nuối sầu miên
Không thể mang theo cả đêm Đà Lạt
Anh đi về nỗi nhớ một mình thôi
Chút kỷ niệm rót vào hồn đắng chát
Nhánh phượng buồn tím ngát bỗng nhiên rơi....